Thận Châu nhận ra niềm vui trong lòng Hàn Hướng Nhu, ngoan ngoãn từ trên không trung rơi xuống tay cô, ngay cả huỳnh quang phát ra cũng trở nên sáng hơn một chút. Hàn Hướng Nhu cầm Thận Châu trong tay, khẽ động ý niệm, căn phòng yên tĩnh đơn giản và có chút trống trải lập tức thay đổi, trong nháy mắt biến thành một văn phòng nhộn nhịp.
Hàn Hướng Nhu đứng ở văn phòng giữa, nghe tiếng chuông điện thoại lần lượt vang lên, Trần Lâm cầm trong tay một ít văn kiện từ phòng họp đi ra, đi ngang qua, mỉm cười nhìn cô: “Sao lại đứng đơ ra ở đây thế hửm? Nếu cô mệt thì vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, bánh dâu hôm nay văn phòng đưa đến cũng khá ổn đấy.”
Hàn Hướng Nhu mỉm cười gật đầu với Trần Lâm, vừa định đi tới phòng nghỉ xem thử thì gặp được Cố Bách Nhiên từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đứng ở trong văn phòng, anh nhướng mày nói: “Cô rảnh lắm à? Vậy thì tốt, đến văn phòng của tôi đi, tôi có việc cho cô làm đây, có thể hôm nay cô phải tăng ca một lát đó.”
Hàn Hướng Nhu nhướng mày, bảo sao ảo ảnh do Thận Châu biến hóa ra lại có cảm giác chân thật như vậy, hóa ra các nhân vật trong ảo ảnh này được hình thành từ ấn tượng riêng của bản thân cô (chủ nhân của Thận Châu) ngay khi họ xuất hiện, hơn nữa còn có thể phát triển cốt truyện theo cách riêng của họ.
Cố Bách Nhiên bước về phía trước hai bước, phát hiện Hàn Hướng Nhu không có đi theo, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Thư ký Hàn?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây