Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 54:

Chương Trước Chương Tiếp

Một luồng gió lạnh lẽo thổi qua, một con nữ quỷ bò ra từ ấm sành, theo sau là ba con anh linh phát ra tiếng khóc thét chói tai; đồng thời tại đây, Tiền Hổ cũng mở ra cái rương, một bộ thi thể hư thối ngồi dậy từ trong rương, mùi hôi thối nồng nặc hun đến vài người vốn đang rúc ở góc tường che lại cái mũi rồi rụt cổ lùi về sau, lúc này trong lòng Trần Nặc Hàng nấp sau Trần Kiến Nghiệp cực kỳ hối hận, không nên tò mò mà ở lại nơi này, gã không nghĩ tới lại dọa người đến thế.

***Anh linh: Linh hồn trẻ nhỏ.

Nữ quỷ mang theo anh linh bay lên trên tầng, bọn chúng theo hơi máu vào một phòng, chỉ là trong phòng lại trống trơn, ngoại trừ TV đang mở ra cũng không nhìn thấy một ai. Nữ quỷ và anh linh dạo một vòng quanh phòng rồi nhanh chóng từ bỏ nơi này và bay về một hướng khác.

Lúc này, Trần Kiến Thành và người vợ Lý Phượng Quyên đều ở phòng khách trong phòng riêng của cô con gái Lisa, Hàn Hướng Nhu ngồi trên ghế bên cạnh, bỗng nhiên cô nói nhỏ: “Tới rồi.”

Đèn đang sáng nhấp nháy hai lần rồi tắt, đột nhiên tấm rèm bị thổi bay, một thi thể tanh tưởi bò lên từ cửa sổ, từng miếng thịt trên thi thể rơi rụng dần. Ngay vào lúc mọi người tập trung nhìn vào cửa sổ thì cửa phòng cũng khẽ mở ra; một người phụ nữ bị mổ bụng đi tới, trên vai, trên cánh tay, trên đùi đều có trẻ con chưa thành hình, trên người bọn chúng có cuống rốn rất dài quấn lấy, chúng mọc ra một cái răng nanh nhỏ.

Trần Kiến Thành run rẩy vài lần, cuối cùng không nhịn được gào lên: “Có quỷ!”

Một tiếng gào đột ngột này của Trần Kiến Thành có thể nói là kinh thiên động địa, ngay cả bước chân của hủ thi và nữ quỷ đều hơi lảo đảo, dưới tầng càng nghe rõ ràng. Mấy cháu trai của Trần Kiến Thành đều ra khỏi phòng, quen cửa quen nẻo chui vào cuối hành lang trong nhà, trên khuôn mặt đều mang theo thần sắc hưng phấn.

“Bác cả, hình như chúng ta nghe thấy giọng nói của bác hai.” Vẻ mặt tham lam của Trần Nặc Siêu hiện rõ: “Có phải chúng ta có tiền rồi hay không?”

“Thằng nhóc mày có lỗ tai tốt đấy.” Trần Kiến Nghiệp cười ha ha vỗ vỗ Trần Nặc Siêu: “Chờ ngày mai cháu sẽ có mấy trăm triệu trong người.” Trên mặt Trần Kiến Nghiệp tràn đầy vẻ đắc ý rồi lắc lắc đầu hướng về hành lang hô lên: “Lão Nhị, chú đừng trách anh mày nhẫn tâm, chú thật sự quá keo kiệt. Có nhiều tiền như vậy lại không chịu để anh em thơm lây, chúng ta chỉ phải tiễn chú đi gặp Diêm Vương sớm hơn thôi. Còn tiền và công ty của chú không cần chú phải nhọc lòng, anh sẽ gánh vác trọng trách này cho!”

Trần Kiến Ninh nhìn thần sắc càn rỡ của Trần Kiến Nghiệp thì cảnh giác lên: “Anh cả, sau khi xong việc là phải làm theo những gì đã bàn lúc trước đấy, tổng giám đốc có thể để Nặc hàng làm nhưng tài sản cần phải chia đều.”

“Biết rồi biết rồi!” Trần Kiến Nghiệp không kiên nhẫn liếc nhìn gã một cái: “Anh là loại vắt cổ chày ra nước như anh hai của chú sao? Chú cũng quá coi thường anh cả chú đấy! Chờ cả nhà Lão Nhị chết là chúng ta đều dọn tới biệt thự này ở, đến lúc đó đồ trong tay Lão Nhị đều là của ba nhà chúng ta thôi.”

Lập tức trong phòng vang lên những tràng cười đầy đắc ý, mà trên tầng ngoại trừ một tiếng tru tréo lên ấy thế mà lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa.

Trần Nặc Hàng thò đầu ra ngoài xem xét rồi gấp không chờ nổi hỏi: “Bọn họ đã chết rồi hả?”

Vương Lão Tam sợ khách hàng lớn của mình sốt ruột mới vội vàng giải thích một câu: “Còn chưa, tôi đoán là trên người bọn họ có bùa hộ mệnh chắn một lúc, nhưng loại đồ này không dùng được mấy lần. Lần này bảo bối áp đáy hòm chúng tôi đều mang tới, bọn họ không đỡ nổi đâu.”

Vào lúc này, trên tầng ba tong phòng của Trần Lisa, hủ thi, nữ quỷ và ba anh linh bị nhốt cùng nhau đang nôn nóng nhìn những lá bùa đang bao vây bay xoay quanh bọn chúng. Nữ quỷ vẫn còn chút linh trí, sau khi ả cảm thận được sự nguy hiểm của lá bùa liền nhét ba đứa con của mình vào trong bụng vì sợ bị lá bùa của bọn họ gây thương tích. Còn hủ thi nhiển nhiên lại ngu dốt hơn, nó căn bản không biết nguy hiểm là cái gì, vẫn ngóc đầu muốn thoát ra.

Đầu của hủ thi đụng vào lưới ánh sáng vô hình, nháy mắt phù trận sáng lên ánh sáng bạc hung hăng bắn ngược nó trở lại. Dường như ánh sáng này gây thương tổn rất lớn tới âm vật, thịt trên hủ thi rơi rớt hơn phân nửa, lộ ra xương cốt đen nhánh. Ngay cả nữ quỷ thành thật ở giữa phù trận cũng bị lan đến, ả bị ánh sáng đâm trúng cơ thể, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngay cả ba anh linh trong bụng ả cũng rơi ra, tiếng khóc chói tai vang vọng toàn bộ căn phòng.

Hàn Hướng Nhu không hề dao động chút nào, cô vung kính bát quái ra, nó lơ lửng trên không trung bên trong phù trận. Hàn Hướng Nhu dùng tay bấm pháp quyết, niệm pháp chú rồi giơ một ngón tay chỉ vào kính bát quái: “Phá!”

Kính bát quái bắn ra năm tia sáng vàng sắc bén xuyên qua cơ thể của năm âm vật, chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc’ rất nhỏ, nó giống như cắt đứt liên hệ gì đó. Đồng thời lúc này, hai gã Vương Lão Tam và Tiền Hổ bỗng nhiên chấn động, một ngụm máu tưới phun ra, nháy mắt quỳ gối trên mặt đất.

“Hỏng bét!” Hai gã liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sợ hãi, sợi liên hệ giữa bọn chúng và âm vật bản thân nuôi dưỡng ấy vậy mà bị cắt đứt, xem ra gặp phải cao nhân rồi.

Trần Kiến Nghiệp nhìn thấy sắc mặt xám ngoét của hai gã lập tức gân xanh nổi lên: “Lại ra ngoài ý muốn gì nữa hả?”

Vương Lão Tam và Tiền Hổ không kịp nói gì đã vọt tới cửa sổ muốn nhảy cửa sổ chạy trốn. Nhưng cửa sổ vừa mới mở ra thì hai gã hoảng sợ lui về sau hai bước, hành lang truyền đến những tiếng bước chân nặng nề, hai gã cứng ngắc ngay tại chỗ, vẻ mặt hiện lên nỗi tuyệt vọng.

“Các người đang làm cái……” Lời chất vấn còn chưa kịp hỏi xong thì Trần Kiến Nghiệp giống như con gà mái bị bóp cổ, ông ta phát ra từng tiếng ‘khặc’ dồn dập, đôi mắt lồi ra giống ếch xanh.

Bóng dáng hủ thi xuất hiện ở cửa phòng, lập tức mùi tanh hôi tràn ngập cả phòng, tất cả mọi người không nhịn được nôn khan một trận. Trần Nặc Hàng che lại mũi bước lảo đảo đến cửa sổ muốn hít thở không khí trong lành, vừa mới ló đầu ra thì thấy một đôi tay đang bám lên cửa sổ, gã rướn cổ cúi đầu nhìn xuống theo bản năng, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt của nữ quỷ.

Đôi mắt của nữ quỷ chỉ toàn một màu đen, không nhìn tới một chút màu trắng nào, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào gã. Trần Nặc Hàng nơm nớp lo sợ bèn lui về sau một bước, nhưng nháy mắt đã cứng lại rồi, gã nhìn thấy được hình ảnh của mình trên cửa sổ mới mở được một nửa. Ngoại trừ gã ra thì có đứa trẻ không có mắt còn mọc hàm răng sắc nhọn đang ghé lên vai gã há to miệng.

Trần Nặc Hàng cứng đờ quay đầu, anh linh trên vai gã nở nụ cười quỷ dị rồi há miệng hung hăng cắn vào bờ vai gã, nó dùng sức xé rách một miếng thịt xuống nhai nuốt một cách thỏa mãn.

Trần Nặc Hàng bị đau liền thét lên chói tai, cũng không biết gã lấy dũng khí từ đâu mà dám vung tay lên hất phăng anh linh ra ngoài rồi phá mở hủ thi chạy về hướng cửa phòng.

Trong phòng lúc này đã loạn hết lên, ba anh em Trần Kiến Nghiệp và mấy thằng con trai của bọn chúng chạy loạn khắp nơi như ruồi bọ không đầu vậy, bọn chúng ngáng chân nhau muốn đẩy đối phương ra làm con tốt thí để tranh thủ thời gian cho bản thân. Có vẻ như ba anh linh đều rất thích trò chơi như vậy, bọn chúng liếm máu tươi trên khóe miệng rồi bật cười khanh khách, đến khi có người bị đẩy ra thì bọn chúng sẽ cùng vây quanh hung hăng cắn hai miếng rồi lại đẩy trở về.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)