Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

Hàn Hướng Nhu nhìn cô một cái rất là cảm thán: “Gia đại nghiệp đại có gì tốt, giống như nhà tôi là sẽ không có phiền não đó, tôi hỏi cha tôi muốn 200 triệu ông ấy còn không có, cho nên căn bản không cần lo lắng chuyện anh em bất hòa như này.”

Lisa cạn lời liếc nhìn Hàn Hướng Nhu: “Nếu tôi hỏi cha tôi muốn 200 triệu thì nhất định ông ấy cũng không cho tôi. Ôi chao, Hướng Nhu, cô nói rốt cuộc tôi phải làm sao bây giờ?”

Hàn Hướng Nhu lấy một lá bùa từ trong túi ra đưa cho cô: “Cho cô một lá bùa trừ tà, nó có thể tạm thời bảo vệ cô bình an không có việc gì, chờ cuối tuần được nghỉ tôi sẽ tới nhà cô nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.”

Lisa rất cẩn thận cầm lấy bùa hộ mệnh, cúi đầu nhìn một lúc không biết để ở chỗ nào, trên người cô không có túi.

Hàn Hướng Nhu đành phải lấy một túi thơm nhỏ tinh xảo từ trong túi đưa cho cô: “Để ở nơi này mang theo bên người.”

“Cảm ơn.” Lisa mỹ mãn nhận lấy, vừa định cất bùa trừ tà này đi thì nghe được một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên tai: “Vị đạo hữu này, có thể cho tôi xem bùa trừ tà mà cô vẽ hay không?”

Lisa ngẩng đầu thì nhìn thấy đạo sĩ đẹp trai anh tuấn thì mắt sáng lên: “Ai ôi, chính là anh ấy! Nam thần của tôi!”

Tiểu đạo sĩ nghe được Lisa xưng hô với anh như thế thì không khỏi sửng sốt, chưa đợi anh phản ứng lại thì Lisa đã cầm bùa trừ tà trong tay mình đặt lên tay anh, thuận tiện còn không quên hỏi vấn đề đã mong nhớ mấy ngày nay: “Nên xưng hô anh như thế nào?”

Tiểu đạo sĩ nhìn lá bùa trong tay mình rồi thuận tiện đáp: “Tôi tên là Tần Mặc.”

“Tần Mặc, thật là cái tên hay!” Lisa lại bước lên trước một bước rồi dùng vẻ mặt yếu đuối nói: “Anh Tần, lần trước may mà có anh đã cứu tôi, nhưng không nay tôi lại gặp huyết quang tai ương, suýt nữa thì bị xà gỗ trong đình giữa sườn núi rơi xuống người. Anh xem anh có thể bảo vệ tôi một thời gian được không? Tôi thật sự quá sợ hãi!”

Hàn Hướng Nhu nghe thấy thế thì nóng nảy bèn tiến lên kéo Lisa sang một bên rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi cô đã nói mời tôi thay cô làm việc này, vậy mà hiện tại sao lại mời anh ta hỗ trợ?”

Lisa ôm Hàn Hướng Nhu đi tới một chỗ khác rồi nói nhỏ: “Bởi vì anh ấy đẹp trai nha!”

Lập tức Hàn Hướng Nhu hết chỗ nói, lý do đúng lý hợp tình này thật làm người ta không phản bác nổi, người phụ nữ thấy sắc quên nghĩa này thật sự không thể cứu!

Hàn Hướng Nhu xoay người chuẩn bị lấy lại lá bùa thì Lisa nhanh chóng duỗi tay ra ôm lấy cô: “Chuyện hai ta bàn lúc trước vẫn làm mà, có thêm anh ấy bảo vệ bên người cũng không ảnh hưởng đến việc cô kiếm tiền.”

Tuy chỉ ở chung với Hàn Hướng Nhu mấy tiếng nhưng Lisa chuẩn xác bắt được điểm mấu chốt, một câu nói khiến sắc mặt của Hàn Hướng Nhu từ âm u sang trời quang mây tạnh.

“Sao?” Hàn Hướng Nhu liếc nhìn Lisa.

Lisa vội vàng gật đầu không ngừng: “Thật mà, cô thấy tôi khó khăn lắm mới gặp được anh ấy, cũng không thể mắt cứ trông mong mà lại đành thả anh ấy đi chứ, dù sao cũng phải lôi kéo chút quan hệ gì đó để phát triển một chút gian…… Tình chứ.”

Hàn Hướng Nhu cười nhạo một tiếng, cho Lisa một ánh mắt xem thường nhưng cũng không nói thêm cái gì, xem như ngầm đồng ý cách làm của Lisa. Lisa dịch bước nhỏ trở lại bên cạnh Tần Mặc rồi thẹn thùng nhìn anh: “Anh Tần có thể ở bên cạnh tôi bảo vệ tôi một thời gian không? Tiền công tôi có thể trả theo quy định của đạo quan.”

Đôi mắt của Tần Mặc dời khỏi lá bùa rồi ngẩng đầu nhìn Lisa một lúc, cuối cùng cũng nhớ tới cô: “Ồ, là cô, tiểu thư huyết quang tai ương.”

Lập tức mặt Lisa tái mét, cô cắn răng nói từng câu từng chữ: “Tôi tên là Lisa, ngày đó tôi đã nói tên của tôi cho anh rồi.”

Tần Mặc lộ ra biểu cảm xin lỗi: “Tiểu thư Trần thật ngại quá, là tôi quên mất.” Anh đưa lá bùa trên tay trả lại cho Lisa và nói với vẻ mặt chính trực: “Đây là một lá bùa trừ tà cực phẩm cực kỳ khó có được, cô mang theo nó trên người là có thể bảo vệ cô an toàn không có việc gì. Nhưng xét về lâu dài thì vẫn nên cắt đứt ngọn nguồn sớm một chút, như vậy cũng ổn thỏa hơn.”

Lisa nghe xong, vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu đứng ở bên ho nhẹ một tiếng, Lisa chỉ phải nuốt lời định nói trở lại rồi ấm ức liếc nhìn Hàn Hướng Nhu một cái, cuối cùng không dám nói mời Tần Mặc nữa.

Tần Mặc nhớ đến lá bùa này là Hàn Hướng Nhu đưa cho Lisa nên không nhịn được hỏi: “Xin hỏi lá bùa này mua ở nơi nào?”

“Còn có bán cái nào sao?” Hàn Hướng Nhu sửng sốt một chút rồi bộc trực hỏi lại: “Tự mình có thể vẽ thì vì sao muốn lãng phí tiền mua? Anh có rất nhiều tiền sao?”

Cái nhìn của Tần Mặc hướng về Hàn Hướng Nhu mang theo vẻ một lời khó nói hết, anh im lặng một lúc mới mở miệng: “Hiện tại người có thể vẽ ra lá bùa cực phẩm cũng không nhiều.”

Hàn Hướng Nhu nghe vậy thì hai mắt sáng lên rồi lập tức quay đầu nói với Lisa: “Có nghe thấy không, lá bùa này của tôi muốn tăng giá.”

Lisa cúi đầu nhét lá bùa vào trong túi thơm, làm bộ không nghe thấy gì.

Tần Mặc cảm thấy hứng thú với lá bùa Hàn Hướng Nhu vẽ ra, anh thấy trên khuôn mặt của Lisa hơi mệt mỏi liền thuận thế mời: “Đường lên núi khó đi, nói vậy là hai vị cũng đã mệt nhọc, không bằng đi theo tôi vào bên trong uống ly trà?”

Lập tức Lisa gật đầu, Hàn Hướng Nhu cũng muốn tiếp xúc với người cùng nghề, nhìn xem đạo pháp của mình đã đến trình độ gì nên cũng đồng ý.

Tần Mặc đẩy một bên cánh cửa nhỏ ra, phía sau cánh cửa là một hành lang rất dài thông với rất nhiều viện lớn nhỏ không đồng nhất. Tần Mặc mở ra một cửa viện trong số đó, chỉ thấy trong viện có rất nhiều hoa cỏ, mới thoáng nhìn khá là tao nhã.

“Đây là viện của sư phụ tôi, đạo trưởng Minh Dương.” Tần Mặc nhẹ nhàng giới thiệu một câu, sau đó mới mang hai người đi vào. Viện nhỏ này có hai căn nhà, diện tích cũng không coi là lớn. Bên ngoài nhà có để ghế tròn vào bàn trà, bên trong là kệ sách và một cái sập thấp, đạo trưởng Minh Dương đang ngồi trên sập đánh đàn cổ.

Tần Mặc đứng bên sập cung kính nói: “Sư phụ, con mời hai vị khách tới uống trà ạ.”

Đạo sĩ già ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Hướng Nhu một cái, lập tức tiếng đàn đột nhiên im bặt, trong lúc Tần Mặc đang ngây người thì đạo sĩ già đã đứng dậy khỏi sập rồi chắp tay làm lễ với Hàn Hướng Nhu: “Xin chào đạo hữu.”

Hàn Hướng Nhu thấy ông dùng lễ trịnh trọng như vậy cũng vội vàng đáp lễ: “Xin chào đạo trưởng.”

Đạo sĩ già vội vàng mang hai người ra bàn trà ở gian ngoài ngồi, ông vừa nấu nước pha trà vừa khách khí hỏi: “Lão đạo Minh Dương thấy đạo hữu còn trẻ tuổi đã có công đức vô lượng, nói vậy hẳn là đạo pháp cao thâm, không biết sư phụ xuất từ môn phái nào?”

Hàn Hướng Nhu bịt hang ổ của Thận Nữ ở đảo Hải Thần, tiễn đi hơn mười nghìn vong hồn nên được trời giáng công đức nhiều đến mức bây giờ chỉ mới luyện hóa được hai phần ba. Dư lại thì một phần che lại âm khí, một phần bao bọc quanh thân nên mới để Minh Dương nhìn ra manh mối.

Hàn Hướng Nhu cười khách sáo: “Tôi tên là Hàn Hướng Nhu, là truyền nhân của Thiên Nhất Phái.”

“Thiên Nhất Phái?” Minh Dương sửng sốt một chút, vừa mới nghe chỉ cảm thấy môn phái này quen tai nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra, chỉ cho đó là môn phái nhỏ không biết tên nên không nghĩ nhiều nữa, chỉ cười nói: “Là kiến thức của tôi hạn hẹp rồi.”

Tần Mặc mời Hàn Hướng Nhu tới uống trà và vì chuyện lá bùa, anh thấy sư phụ có vẻ như không có lời gì để nói bèn mở miệng hỏi: “Không biết đạo hữu Hàn có ý muốn bán lá bùa hay không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)