“Thực ra, em thấy bây giờ…” Mắt Hàn Hướng Nhu như lấp lánh nước, gợn sóng lăn tăn, khiến Cố Bách Nhiên hoa mắt chóng mặt, cuối cùng không thể nhịn được ôm chặt lấy eo cô, cúi đầu giọng khàn khàn xen lẫn chút căng thẳng hỏi: “Bây giờ thế nào?”
Hàn Hướng Nhu nhìn khuôn mặt Cố Bách Nhiên căng thẳng vì lo lắng, nở nụ cười rạng rỡ: “Em đang nói bây giờ nên coi như nước…”
“Khách không mời mà đến!” Một tiếng gầm rú phá vỡ bầu không khí mặn nồng giữa hai người, tiếp theo là tiếng hét chói tai của Hoàng Ngọc.
Hàn Hướng Nhu lập tức dứt suy nghĩ ra khỏi mớ cảm xúc dây dưa, đứng thẳng người nhìn về hướng phát ra tiếng động. Chỉ thấy Hoàng Ngọc nhấc váy chạy vội vã, phía sau là một tên râu quai nón tay cầm thanh kiếm dài hung hãn đuổi theo.
Hàn Hướng Nhu vươn tay đẩy tay Cố Bách Nhiên ra, mỉm cười lạnh lùng bước tới: “Ngươi chính là Hà Bách Hộ, tự mình ra ngoài vừa đúng lúc, đỡ tốn công ta đi tìm…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây