Lệ quỷ cười, nhìn Hàn Hướng Nhu với vẻ mặt thú vị: “Không ngờ ngươi là một người sống lại biết rõ chuyện của chúng ta ở âm gian như vậy, xem ra nội gián không ít nhỉ?”
Hàn Hướng Nhu đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, đẩy kiếm lên trước: “Nói hay không nói?”
Lệ quỷ lắc đầu: “Những gì cần nói ta đã nói hết rồi, còn lại ta cũng không biết. Ngươi cũng đã nói, ngươi đã gặp những con ma lợi hại hơn ta mấy lần, ta thực sự chỉ là một tiểu đầu mục, thậm chí còn chưa được là bách hộ, dưới tay chỉ có mấy tên ngu ngốc này...” Nó chỉ vào đám cô hồn dã quỷ núp trong các bức tường: “Làm sao ta có thể được giao nhiệm vụ quan trọng, làm sao ta biết nhiều bí mật của vương, thậm chí ta còn chưa từng gặp tướng quân.”
“Vậy thì không còn gì để nói nữa.” Hàn Hướng Nhu rút ra viên đá thu hồn, xoa một cái: “Tha cho ngươi thì không thể, giết ngươi bây giờ cũng không cần thiết, ta còn phải giữ ngươi xem có tác dụng gì khác không. Tự mình chui vào viên đá thu hồn đi, đừng ép ta phải động tay.”
Lệ quỷ từ lúc xuống lầu đến bây giờ không đến mười phút nhưng quỷ khí trên người đã tiêu tán không ít, tay chân đều biến mất một nửa, bây giờ nó trở nên thế này cũng không nghĩ đến chuyện lập công, chỉ cầu có thể giữ được mạng không hồn phi phách tán là tốt lắm rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây