Trương Hân từng trải qua chuyện tương tự liền hỏi: “Đây là bị quỷ đả tưởng hay là kết giới?”
“Chúng tôi nào biết?” Lý Chấn Quốc xoa đầu trọc run rẩy: “Lúc đó chúng tôi không dám lên nữa, định theo cầu thang xuống. Nhưng chỉ có hơn hai mươi bậc thang, mà chúng tôi đi trong bóng tối nửa tiếng không đến nơi. Lúc đó tôi sợ tè ra quần, nghĩ không biết có phải xuống âm phủ không. Lý Khánh và Vương Hổ ban đầu còn cứng rắn, cũng bắt đầu nhụt chí, cuối cùng ba thằng đàn ông ôm nhau ngồi đó, không biết bao lâu thì mơ màng ngủ. Khi tỉnh dậy đã là sáng, lúc đó chúng tôi mới phát hiện chúng tôi đang ở giữa cầu thang, chỉ cách phía dưới chừng mười bậc mà không đi xuống được.”
Hàn Hướng Nhu trầm ngâm: “Theo lời anh thì có vẻ những con ma chỉ mượn chỗ của anh, không có ý hại các anh.”
Lý Chấn Quốc nghe vậy sắp khóc: “Dù ma không hại chúng tôi, nhưng thế này cũng không ổn. Hiện trời đã ấm, mùa du lịch đến, biệt thự của tôi mỗi ngày không sạch sẽ là mất bao nhiêu tiền. Hơn nữa, mảnh đất đó do cha tôi để lại, với mẹ tôi là kỷ niệm. Dù nhà cũ đã phá đi xây biệt thự, mỗi năm bà vẫn đến ở một thời gian để nhớ lại cha tôi. Nếu không giải quyết chuyện này, tôi không dám để mẹ đến.”
Đây là lần đầu Hàn Hướng Nhu đến Bắc Kinh, không quen với Thập Thủy. Trương Hân là người địa phương, lúc nhỏ thường theo cha mẹ đến đó chơi, quen thuộc Thập Thủy trong lòng bàn tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây