“Vậy thì phải làm gì đây? Liệu anh có vấn đề gì không?” Nhìn tâm lý Miêu Nam lúc này có vẻ hơi điên cuồng. Anh ta liền mạng dùng tay ấn vào ngực mình, mà khi nhìn thấy Miêu Thuỵ ở bên cạnh vẫn đứng bất động không nhịn được mà hét lên: “Mau nghĩ biện pháp đi, chẳng lẽ em muốn nhìn anh chết à?”
Lúc này Miêu Thuỵ mới đưa bàn tay vẫn đang giấu sau lưng ra, giữa hai ngón tay cô ta kẹp một cây kim bạc: “Em có thể giúp anh lấy cổ trùng ra trước, như vậy thì khi Trương Hân đã lấy được cổ trùng ra rồi thì anh cũng sẽ không phải chịu quá nhiều đau đớn.” Lúc này, Miêu Nam đã không còn trông đợi tiếp tục mối quan hệ tình cảm với Trương Hân nữa. Vốn dĩ anh ta muốn lợi dụng người đứng sau lưng cô ấy để thoát khỏi sự thao túng của tộc, nhưng anh ta không ngờ sự việc lại không diễn ra suôn sẻ như anh ta nghĩ, đã vậy còn hại anh ta trở tay không kịp.
Nhìn thấy cây kim bạc trong tay Miêu Thụy, Miêu Nam không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh ta không đợi được thêm nữa mà cởi áo ném sang một bên, gấp gáp thúc giục Miêu Thụy: “Mau giúp anh lấy độc ra đi! Anh có phải làm gì không?”
“Chỉ cần thư giãn là được rồi.” Miêu Thuỵ đi tới sau lưng Miêu Nam, vươn tay sờ sờ đầu anh ta: “Ngồi xuống đất đi.”
Miêu Nam lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, Miêu Thuỵ vươn tay trái ra ấn lên đỉnh đầu của anh ta, thanh âm mang theo sự mê hoặc: “Nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, toàn tâm toàn ý tin tưởng em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây