Hàn Hướng Nhu thong dong nói: “Không sao, vừa lúc nhà em cũng ở trong tiểu khu này.”
Khương Manh Manh: “……”
****
An Chí Cương hơi bực bội đứng trên ban công hút thuốc, theo lý mà nói thì hiện tại trong nhà mẫu từ tử hiếu hẳn và cao hứng nhưng mấy ngày nay không hiểu sao ông ta có nhìn thế nào cũng thấy con gái ông ta không vừa mắt.
An Chí Cương thuộc về nhóm người phất lên, khi còn trẻ tuổi ông ta nắm bắt được thời cơ tốt theo kịp chính sách nên vội vàng vào năm ra bắc vớt tiền, cho đến hơn ba mươi tuổi mới bị người nhà thúc giục cưới vợ. Đáng tiếc chính là tuy cô vợ xinh đẹp nhưng thân mình suy nhược, sau khi sinh con gái An Mạn Mạn càng thường xuyên sinh bệnh, chống đỡ đến khi con gái được mười tuổi thì bị viêm phổi cướp đoạt đi sinh mệnh của vợ.
Khi đó An Chí Cương vẫn còn ở độ tuổi khỏe mạnh, vốn dĩ cũng muốn cưới tiếp nhưng vẫn không gặp được người thích hợp. Cho đến năm trước ông ta đi du lịch cùng với mấy phượt thủ thì gặp người phụ nữ tên Lý Quyên Quyên ở trong một sơn thôn nhỏ, An Chí Cương nhất kiến chung tình với người phụ nữ đó liền trực tiếp mang về kết hôn.
Kết quả của cuộc hôn nhân chớp nhoáng đó có thể đoán được, An Mạn Mạn mười ba tuổi rất phản cảm với người đàn bà đột nhiên vào ở trong nhà, còn Lý Quyên Quyên tuy lớn lên ở sơn thôn nhưng do có khuôn mặt xuất chúng và được người nhà cưng chiều nên tính tình đã dưỡng thành gai góc thích cậy mạnh. Hai người thấy mặt nhau lần đầu tiên đã đối đầu nhau, về sau càng thường xuyên ầm ĩ đến ngươi chết ta sống. Tuy An Chí Cương đau đầu nhưng ông ta rất mê muội Lý Quyên Quyên, luyến tiếc ly hôn với cô ta nên chỉ có thể dỗ dành hai bên, cảm thấy ở chung lâu rồi nói không chừng sẽ tốt lên.
Mấy ngày trước, cha mẹ Lý Quyên Quyên tới xem con gái, An Mạn Mạn chướng mắt bề ngoài của cha mẹ Lý Quyên Quyên, cha mẹ Lý Quyên Quyên cũng không coi mình là người ngoài, vào nhà là muốn làm trưởng bối, chưa nói được hai câu đã ầm ĩ lên. Cha của Lý Quyên Quyên tức lên đẩy ngã An Mạn Mạn, đúng lúc đầu bị va đập vào góc bàn rồi ngất đi.
Lúc ấy An Chí Cương đang ở thư phòng nghe điện thoại, đến khi tới nơi thì thấy Lý Quyên Quyên và cha mẹ cô ta vây quanh An Mạn Mạn không biết làm cái gì, vừa thấy ông ta đến thì hơi hoảng loạn. An Chí Cương nhìn thấy con gái đang té xỉu trên mặt sàn liền nổi giận, trực tiếp đuổi cha mẹ Lý Quyên Quyên ra ngoài rồi ôm con gái đi bệnh viện.
Cũng không biết có phải Lý Quyên Quyên cảm thấy áy náy hay không mà không đi an ủi cha mẹ, ngược lại còn tỏ thái độ khác thường đuổi theo tới bệnh viện, còn chạy trước chạy sau cùng bận việc nhìn rất ân cần, Buổi tối An Chí Cương về nhà lấy quần áo tắm rửa cho con gái, khi trở lại bệnh viện thì phát hiện con gái đã tỉnh, càng khiến cho ông ta kinh ngạc hơn chính là con gái mình và Lý Quyên Quyên ở chung với nhau rât hoà thuận.
Sau khi ở bệnh viện quan sát một ngày, An Chí Cương đón con gái trở về nhà. Ông ta phát hiện con người Lý Quyên Quyên như thay đổi hoàn toàn, hỏi han ân cần với An Mạn Mạn, buổi tối còn lên vài lần vào phòng con gái nhìn xem có đắp chăn đàng hoàng hay không. Mà An Mạn Mạn cũng tỏ ra rất thích Lý Quyên Quyên, cả ngày cứ dính lấy cô, mở miệng ra là gọi mẹ nghe cực kỳ ngọt.
Thuốc đã cháy tới gần miệng, An Chí Cương dụi dụi điếu thuốc rồi xoay người nhìn cửa sổ phòng khách sát đất, An Mạn Mạn ngồi xếp bằng trên sô pha xem phim hoạt hình, một ngón tay gãi chân một ngón khác kéo Lý Quyên Quyên cười ngửa trước ngửa sau, còn Lý Quyên Quyên dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn An Mạn Mạn, thường thường còn bón nước cho con bé hoặc nhét hai quả việt quất vào miệng con bé, thể hiện ra bộ dáng thương yêu An Mạn Mạn tới tận tâm can.
Hình ảnh này An Chí Cương chờ mong đã lâu nhưng hiện tại nhìn lại lại không biết vì sao hơi phiền lòng. Ông ta không nhịn được lấy điếu thuốc ra hút, cứ luôn cảm thấy tâm lình hoảng loạn.
“Ha ha ha……” Trong phòng khách truyền ra tiếng cười vui vẻ của An Mạn Mạn. Nhưng nếu dựa theo trước kia thì từ nhỏ đứa bé này đã không thích xem TV, đặc biệt là không có chút có thiện cảm nào với phim hoạt hình, xem một chút đã cảm thấy lãng phí thời gian, chỉ có sách là thứ con bé thích nhất.
Chẳng lẽ đầu bị chấn thương ảnh hướng lớn tới vậy? Cảm giác cả người đều thay đổi. Trong lúc An Chí Cương nghĩ mãi không ra thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên. An Chí Cương liếc nhìn Lý Quyên Quyên bón việt quất cho Mạn Mạn thì dập tắt điếu thuốc, quyết định tự mình mở cửa.
“Đã trễ thế này mà ai lại không biết ý vậy?” Lý Quyên Quyên bất mãn oán giận một câu rồi cầm lấy tờ giấy ăn cẩn thận lau khóe miệng dính nước việt quất cho An Mạn Mạn.
“Có thể là lão Trương đấy.” An Chí Cương thuận miệng nói một câu, ở cái giờ này có thế tới ấn chuông cửa đều ở trong cùng một tiểu khu, người có quan hệ với ông ta đúng là không ít cho nên cũng không kỳ quái.
Đến khi mở cửa ra thì An Chí Cương nhìn thấy ba người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang đứng ở ngoài cửa lập tức không hiểu ra sao: “Các cô tìm ai?”
“Xin hỏi đây là con gái của nhà chú phải không?” Hàn Hướng Nhu kéo cô bé đang tránh ở phía sau mình ra: “Cô bé không tìm thấy nhà của mình.”
An Chí Cương nhìn cô bé có khuôn mặt giống con gái mình như đúc lập tức cảm thấy như bị sét đánh: “Mạn Mạn?” Rồi đột nhiên ông ta quay đầu lại, nghe thấy trong phòng khách vang lên tiếng phim hoạt hình thì sắc mặt trở nên rất khó xem: “Nhưng rõ ràng Mạn Mạn đang ở nhà cơ mà!”
Tạm dừng một lát, An Chí Cương lấy chìa khóa trên tủ giày rồi tiện tay đóng cửa nhà lại: “Có tiện qua bên kia nói chuyện không?”
Hàn Hướng Nhu cầm bàn tay lạnh lẽo của An Mạn Mạn kéo cô bé đi theo sau An Chí Cương đến trong đình bên cạnh, An Chí Cương quen tay sờ bao thuốc trong túi nhưng khi lấy ra nhớ tới Mạn Mạn không thích mùi thuốc lá nên lại bỏ thuốc trở lại.
“Con bé nói con bé là con gái của tôi sao?” An Chí Cương vẫn cảm thấy hơi ngẩn ngơ nhìn An Mạn Mạn, trước khi ông ta mở cửa rõ ràng con gái vẫn ngồi trên sô pha xem TV, sao mở cửa ra lại xuất hiện một cô con gái nữa.
“Tôi xác định đứa bé ở nhà kia là con gái của tôi, gan bàn chân của con bé có cái bớt, trước khi tôi ra ngoài còn thấy con bé vừa xem TV vừa gãi ở chỗ đó. Đứa nhỏ này đúng là rất giống con gái của tôi, nhưng là……” An Chí Cương nhìn khuôn mặt giống như đúc của con gái mình thì nghĩ ra chủ ý: “Nếu cô bé không tìm thấy nhà thì tôi nhận nuôi cũng được, coi như có hai cô con gái song sinh đi.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Hàn Hướng Nhu hiện lên vẻ ngoài ý muốn: “Chú nói là con gái chú đang xem TV ở trong nhà? Cô bé không hôn mê?”
“Lời này của cháu là có ý gì?” An Chí Cương không vui: “Tuy mấy hôm trước con gái tôi bị đập đầu nhưng cô cũng không thể trù ẻo con bé được!”
“Đụng vào đầu……” Trên khuôn mặt của An Mạn Mạn hiện lên vẻ đau đớn, cô bé vươn tay phải sờ lên trán rồi ấm ức nói một câu: “Đau đầu.”
An Chí Cương vừa nghe thấy giọng nói của cô bé liền mềm lòng, cùng giọng nói với con gái nhà mình, chẳng lẽ lúc trước vợ mình sinh đôi không cẩn thận bị thất lạc một đứa? Không thể nào, lúc con gái sinh ra là mình đang ở ngoài phòng sinh, không nhìn thấy vợ sinh đôi.
Hàn Hướng Nhu trầm ngâm một lát, phát hiện việc này còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của cô. Thường thì sinh hồn đi lạc hơn phân nửa là do cơ thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồn phách không cẩn thận bị tách ra bên ngoài, chỉ cần đưa về là được. Nhưng chuyện sinh hồn ở bên ngoài còn cơ thể lại bị hồn phách khác chiếm giữ thì cực kỳ hiếm thấy. Rốt cuộc thì cơ thể và hồn phách luôn phù hợp với nhau, cơ thể sẽ bài xích hồn phách khác tiến vào, ngoại trừ……