Hàn Thịnh Vĩ nghe xong thì vò đầu bứt tai trong lòng ngứa ngáy, nếu vừa nãy anh được đi cùng với tổ sư gia thì tốt, lớn bằng này rồi mà anh vẫn chưa nhìn thấy được thành phố quỷ trông như thế nào. Anh càng suy nghĩ lại càng cảm thấy hối hận, không nhịn được nói tiếp: “Còn có chuyện gì thú vị không?”
“Có chứ.” Cố Bách Nhiên mặt đầy bình tĩnh trả lời vấn đề của anh: “Tôi và Nhu Nhu còn xuống dưới địa phủ, anh nói xem có thú vị không?”
Hàn Hướng Nhu thấy Cố Bách Nhiên gọi mình là Nhu Nhu vô cùng tự nhiên, trong lòng lại dâng lên cảm giác vi diệu một lần nữa, gò má không khỏi có chút ứng hồng. Mọi suy nghĩ của Hàn Thịnh Vĩ đều tập trung ở trong hai chữ “Địa Phủ”, cho nên hoàn toàn không chú ý tới chi tiết này, kích động hỏi: “Địa phủ? Có địa phủ thật sao? Chỗ có quỷ ấy hả?”
Cố Bách Nhiên gật đầu: “Tôi còn nhìn thấy cả Thành Hoàng, hai ngày nữa tôi và Nhu Nhu sẽ tới đó một chuyện. Nếu xong chuyện này thì phái Thiên Nhất của chúng ta cũng có quan hệ với địa phủ.”
Hàn Thịnh Vĩ nghe xong thì trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, quay đầu hỏi tổ sư gia đang ngồi ở bên cạnh ghế lái: “Tổ sư gia, con còn nhập môn sớm hơn Cố Bách Nhiên, hai ngày nữa con đi cùng bọn họ được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây