Hàn Hướng Nhu không khỏi cảm thấy nóng nảy, dù sao cô và Cố Bách Nhiên cũng là con người, nhiều nhất chỉ có thể ở lại âm phủ mấy tiếng. Nếu ở lại thời gian dài nhất định sẽ có ảnh hưởng đến cơ thể, mà xét từ lúc bọn họ bước xuống thì đã gần 2 tiếng trôi qua rồi.
Cố Bách Nhiên cảm nhận được tâm trạng nóng nảy của Hàn Hướng Nhu, bèn đưa tay ra nắm lấy tay rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Trước tiên cô cứ bình tĩnh đã, một lần không được thì chúng ta sẽ thử lần thứ 2, bọn họ không sao đâu.”
Cô gật đầu, nhắm mắt lại đè ép cảm xúc xao động xuống. Trước đây, Hàn Hướng Nhu gặp phải tình huống nguy hiểm đến mấy cũng có thể giữ được sự bình tĩnh, bởi vì cô luôn tin tưởng bản thân có cách để thoát khỏi khó khăn. Có điều lần này người xảy ra chuyện là Hoa Điềm Điềm và Hàn Nguyệt, Hàn Hướng Nhu không nắm bắt được tình cảnh hiện tại của bọn họ, sợ không kịp cứu được người.
Cô hít sâu mấy hơi, lúc mở mắt ra lần nữa đã bình tĩnh lại, nhanh chóng suy nghĩ tất cả thuật pháp tìm người tìm vật trong đầu. Cuối cùng Hàn Hướng Nhu nhớ lại một thuật pháp rất ít khi sử dụng trong lúc tuyệt vọng, chỉ có thể tìm mảnh giấy dính tinh huyết. Tinh huyết cực kỳ quan trọng với đệ tử huyền môn, trừ khi nhất thiết phải thế thì cũng không ai lấy tinh huyết, càng sẽ không nhỏ nó lên một tờ giấy. Vì vậy thuật pháp này dần dần bị người ta quên lãng trong quá trình truyền thừa, không ngờ lại hết sức phù hợp với tình huống của người giấy nhỏ.
Ánh sáng công đức trên người Hàn Hướng Nhu hết sức dày đặc, lấy tinh huyết chẳng khác nào lấy máu bình thường đối với cô. Thế nên cô mới cố tình làm một người giấy nhỏ mang theo tinh huyết và liên kết với linh hồn của cô, bình thường nó có thể ở nhà trông nom gia đình giúp cô. Giống như lần Hoa Điềm Điềm mất tích này, may mà trên người giấy nhỏ có khí tức tinh huyết của cô, cô mới có thể đuổi một mạch đến nơi này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây