Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 1 giờ sáng rồi. Cô không đành lòng tiễn bọn họ đi như vậy, bèn dứt khoát đề nghị: “Không bằng tôi dẫn mọi người ra ngoài xem, xem đất nước thái bình mà mọi người đã giành được.”
Lưu Đại Cương đi chỉnh đốn lại đội ngũ, Hàn Hướng Nhu nhân cơ hội ném hồn phách của lũ giặc ngoại xâm vào trong ảo cảnh, mặc cho bọn chúng tự sinh tự diệt. Mà số lượng của những dân chúng kia lại quá nhiều, cô không thể mang hết bọn họ ra ngoài được, bèn mở ra một quỷ môn trước rồi để Cố Bách Nhiên trông chừng bọn họ vào quỷ môn đi chuyển thế đầu thai.
Lưu Đại Cương chỉnh đốn đội ngũ xong, cô dẫn bọn họ ra khỏi công trường. Ánh đèn đường mờ nhạt êm dịu chiếu rọi rõ ràng màn đêm, đường sá rộng rãi bằng phẳng, bồn hoa hai ở hai bên đường và vườn hoa của quảng trường. Xe ô tô lao nhanh qua, tất cả những thứ này đều khiến bọn họ cảm nhận được sự mới lại chưa từng có.
Vị trí trung tâm thương mại của Lưu Viễn Sơn nằm trong khu vực mới phát triển được 2, 3 năm. Mặc kệ là từ xanh hóa, kiến trúc hay là các loại phương tiện đều hết sức hoàn thiện. Hàn Hướng Nhu dẫn bọn họ đi xem cao ốc thư viện mới tinh, nhà hát rực rỡ huy hoàng, sân vận động hoành tráng...
Một đám người ríu rít thảo luận một cách hưng phấn, trên mặt tràn ngập vẻ hâm mộ. Dọc đường đi, bọn họ đi từ trung tâm văn hóa đến khu buôn bán. Mặc dù khu buôn bán buổi tối không náo nhiệt bằng ban ngày, song ánh đèn neon sáng lên, chiếu rọi thành phố xinh đẹp. Nhà hàng thức ăn nhanh 24/24, cửa hàng tiện lợi, rạp chiếu phim vẫn có người trẻ tuổi ra ra vào vào, bọn họ cầm quà vặt đuổi bắt đùa giỡn lẫn nhau, trông hết sức ngây thơ vô tư.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây