Nữ quỷ bày ra vẻ mặt xúc động: “Nơi này dường như bị nhấn nút tạm dừng vậy, mỗi tối đều lặp lại cảnh tượng năm đó. Tôi từng định đi tìm bọn họ, song những con quỷ kia không nhìn thấy tôi, bọn họ giống như vẫn luôn sống trong thế giới của riêng mình vậy.”
Hàn Hướng Nhu gật đầu, giọng điệu hòa hoãn hơn rất nhiều: “Đợi chuyện ở đây xong xuôi, tôi sẽ đưa cô xuống âm phủ.”
Cô tạm thời thu nữ quỷ vào trong bùa Thu Hồn, sau đó bảo Lưu Viễn Sơn dọn dẹp chỗ này. Lửa trong chậu sớm đã tắt ngóm, nơi đây lại tối đen trở lại. Ông ta lấy đèn pin ra, hết sức đắc chí nói: “May mà tôi đã chuẩn bị trước.”
Một chùm ánh sáng vàng mờ lóe lên, chỉ có thể soi sáng hơn 2 mét, có điều tốt hơn việc dùng điện thoại di động để chiếu sáng như hôm qua rất nhiều. Lưu Viễn Sơn vừa định khoe khoang sự nhanh trí của mình, chỉ thấy Hàn Hướng Nhu lấy một lá bùa ra vân vê. Một quả cầu ánh sáng lớn bằng quả dưa hấu nhảy ra khỏi lá bùa rồi lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người, chiếu sáng như ban ngày, thoáng cái đã hạ bệ đèn pin của Lưu Viễn Sơn.
Ông ta lặng lẽ cất đèn pin đi, lúng túng gượng cười: “Không hổ là đại sư, công cụ dùng để chiếu sáng cũng khác với chúng tôi, đơn giản thực dụng, quan trọng là cũng tiện mang theo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây