Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Lão Khuê lại lấy điếu thuốc từ trong túi ra, dường như lão cũng nghĩ thoáng hơn nên những hạt châu Lôi Kích Mộc đang xoay quanh lão lão cũng không để bụng, tùy ý ngồi xuống mặt cát: “Tôi biết các người đều coi chúng tôi là quái vật nhưng chúng tôi không có lựa chọn, từ khi chúng tôi ra đời chính là ma quỷ rồi, khi chết là linh hồn và thi thể tan thành mây khói cùng nhau, ngoại trừ đoạt da người khác thì chúng tôi không còn đường sống nào khác.”

Hàn Hướng Nhu nhìn ngọn núi cách đó không xa rồi hỏi: “Ngày thường tổ thần luôn ở trong miếu giữa sườn núi phía trước thôn của các người sao?”

“Không phải, chỉ có thời điểm tế bái tổ thần mới có thể xuất hiện, ngài sẽ thông tri ngày tế bái cho thần nữ, trước đó mấy ngày chúng tôi cần lừa người về đây.” Lão Khuê nói: “Trong lúc tổ thần hưởng dụng tế phẩm sẽ không thích bị người quấy rầy cho nên trước và sau khi tế bái trên biển sẽ tràn ngập sương mù, người trên đảo không ra được, người bến ngoài cũng không tìm thấy đảo nhỏ này.”

Hàn Hướng Nhu gật đầu rồi lại hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Vậy các người từng gặp tổ thần chưa? Ngày thường tổ thần đưa ra mệnh lệnh cho các người như thế nào?”

“Chúng tôi chưa từng gặp tổ thần bao giờ, trong thôn đều dựa vào thần nữ và tổ thần liên hệ.” Lão Khuê nói: “Thần nữ là tổ thần tuyển chọn ra, sau khi thần nữ qua đời thì trong thôn sẽ sinh ra một cô bé có một đóa hoa mai giữa mày, các cô bé đó chính là thần nữ tổ thần lựa chọn. Thần nữ sinh ra vì cung phụng tổ thần nên cả đời không thể kết hôn, cũng không cần đổi da. Ngày thường cái ăn cái mặc của thần nữ đều do thôn dân cung cấp, thần nữ chỉ phụ trách truyền đạt thần dụ của tổ thần đến chúng tôi, cũng sẽ hầu hạ tổ thần hưởng dụng tế phẩm sau khi tế bái xong.”

Hàn Hướng Nhu nhíu mày: “Vậy thần nữ của các người đang ở nơi nào?”

“Là căn nhà ở cuối thôn.”

Hàn Hướng Nhu nghĩ đến vừa rồi các thôn dân mang cô đi vòng hơn nửa thôn nhưng không đi sâu vào trong, nói như vậy thì chính là muốn tránh đi chỗ ở của thần nữ.

Lão Khuê hút hết một điếu thuốc xong rồi ném lên trên bãi cát: “Chúng tôi biết những gì đều đã nói cho cô hết rồi, đây nên là lúc cô thực hiện lời hứa.”

Hàn Hướng Nhu duỗi tay ra, các hạt châu Lôi Kích Mộc bay trở về, quấn quanh lên cổ tay của cô vui sướng xoay một vòng.

Lấy ra một lá Dẫn Hồn phù, Hàn Hướng Nhu gọi Lão Khuê tới đây trước, tay của Hàn Hướng Nhu run lên, bỗng nhiên Dẫn Hồn phù bốc cháy lên hóa thành từng chuỗi các điểm ánh sáng, chúng nó vây quanh Lão Khuê một vòng rồi chui vào cơ thể lão.

Nguyên bản một khi Dẫn Hồn phù nhập thể thì hồn phách có thể bay ra nhưng hồn phách Lão Khuê cũng không xuất hiện, ngược lại lại kêu rên một tiếng, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ. Hàn Hướng Nhu thấy thế cắn rách ngón trỏ, dùng chí âm huyết của mình chấm lên mi tâm của lão Khuê rồi nhắm mắt lại ngay sau đó.

Trong ánh sáng to lớn, Hàn Hướng Nhu nhìn thấy trong cơ thể của Lão Khuê che kín những dấu vết lớn lớn bé bé, thoáng nhìn thì những dấu vết đó giống như một nhóm thần tượng. Bọn họ nhắm mắt lại và vươn tay nắm chặt lấy linh hồn của Lão Khuê, cho dù linh hồn của Lão Khuê nỗ lực giãy giụa ra sao thì đều không trốn thoát được gông cùm xiềng xích của bọn chúng.

***Thần tượng: Là hình ảnh hay một vật chất khác tượng trưng cho một vị thần được hướng đến để thờ phụng, tôn sùng trong tôn giáo hoặc còn có thể là bất kỳ người nào hay thứ gì được quan tâm bằng sự ngưỡng mộ, yêu mến hay sùng bái. (wikipedia) Tất nhiên ở đây không phải là các idol rồi.

Đây vẫn là lần đầu tiên có cơ thể người bị che kín bởi thần tượng lớn lớn bé bé, Hàn Hướng Nhu không khỏi nhìn thêm vài lần. Hình như phát hiện ra Hàn Hướng Nhu nhìn chăm chú, một nhóm thần tượng đang nhắm mắt trong cơ thể của Lão Khuê bỗng nhiên mở mắt cùng nhìn về phía Hàn Hướng Nhu.

Bị phát hiện.

Sau khi Hàn Hướng Nhu ý thực được vấn đề này bèn trực tiếp rót vào một tia ánh sáng công đức vào cơ thể của Lão Khuê hướng về phía thần tượng. Những thần tượng sinh ra ở thịt hình như cực kỳ sợ hãi ánh sáng công đức này nên không thể không thả lỏng sự kiềm chế đối với hồn phách. Hàn Hướng Nhu bắt lất thời cơ này bèn dùng một tay tóm lấy hồn phách của Lão Khuê lôi ra, trong phút chốc cơ thể của lão dần tan biến.

Hồn phách nửa trong suốt của Lão Khuê đứng ở dưới bóng cây nhìn cơ thể của mình chậm rãi tiêu tán trong không khí thì không khỏi cười điên dại: “Rốt cuộc tôi cũng được giải thoát rồi! Rốt cuộc tôi có thể không cần đổi da nữa!”

Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa thu giữ hồn phách của lão Khuê trước rồi hướng về Đại Quan mời: “Tới lượt ông.”

Đại Quan hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn thoáng qua hải đảo mà mình sinh sống cả đời rồi dứt khoát đến bên cạnh Hàn Hướng Nhu ngồi xuống xếp bằng.

Tồn tại tuy tốt thật nhưng sống thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ phải dựa vào lột da người khoác lên trên người mình sống qua ngày thật sự quá đủ rồi, hy vọng sau khi mình bị phạt ở địa phủ xong thì có thể làm một con người bình thường.

“Ra tay đi.” Đại Quan nhắm hai mắt lại.

Hàn Hướng Nhu đang muốn đốt lửa bắt đầu dùng Dẫn Hồn phù thì bỗng nhiên sắc trời tối lại, gió lốc trên biển tạo ra sóng biển cuốn lên cao 1m rít gào vọt tới bờ cát, nháy mắt sắc mặt của Đại Quan thay đổi rồi hốt hoảng nhìn về phía Hàn Hướng Nhu: “Hỏng rồi, tổ thần phát hiện ra rồi.”

Thoạt nhìn Hàn Hướng Nhu bình tĩnh hơn so với Đại Quan nhiều, trước đó cô túm lấy hồn phách của Lão Khuê ra là biết cái gọi là tổ thần kia đã phát hiện ra động tác của cô rồi, cũng đoán được tổ thần sẽ động thủ.

Theo con sóng dâng lên, một ánh sáng đỏ từ hướng sơn thôn bắn thẳng về mấy người Đại Quan.

Đại Quan bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lập tức xụi lơ trên mặt đất: “Tổ thần……”

Đây là lần thứ hai Hàn Hướng Nhu nhìn thấy ánh sáng đỏ này, lần trước ở lâu đài cổ ánh sáng đỏ này đã giết ả lễ tân trước mặt cô.

Tốc độ của ánh sáng đỏ rất nhanh, lúc Hàn Hướng Nhu chưa kịp có động tác gì thì đã tới trước mặt Đại Quan, trong khi Đại Quan cho rằng mình sẽ bị đánh thành bụi thì bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng đỏ đó hình như đụng vào một cái lồng vô hình, nháy mắt đã bị đánh tan.

Hàn Hướng Nhu nhân cơ hội thu lại hồn phách của Đại Quan và ba ả nhân viên phục vụ. Vốn cho rằng tổ thần bị mình giáp mặt vả mặt như vậy sẽ cực kỳ tức giận nhưng ra ngoài dự kiến của Hàn Hướng Nhu, ấy vậy mà tổ thần không ra tay tiếp nữa, ngay cả sóng lớn trên biển đều ngừng.

Màn đêm buông xuống, Hàn Hướng Nhu mang theo hai mươi người trở lại lâu đài cổ lần nữa, đúng như cô đoán, lâu đài cổ trống không, một thôn dân cũng không thấy.

Hàn Hướng Nhu mang mọi người về căn phòng xa hoa, dùng phù trận bảo vệ toàn bộ phòng, vẫn lấy bát quái kính làm mắt trận như cũ.

Các thư ký chia một gian cho nhóm Lão Đàm và Mã Tấn tiến vào ở. Lúc này mọi người cũng không chú ý nhiều như vậy, đánh răng qua loa rồi chui vào trong chăn luôn. Trong lúc mọi người nhỏ giọng nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên trong phòng bị tắt hết đèn, bàn tay căng cứng của Khương Manh Manh nắm lấy cánh tay của Hàn Hướng Nhu, giọng nói hơi run run: “Bọn họ tới rồi sao?”

Hàn Hướng Nhu duỗi tay ra vỗ vỗ tay Khương Manh Manh rồi nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì, chắc là bị ngắt aptomat thôi. Chị yên tâm đi, bọn họ không vào được đâu.” Nói xong cô vươn tay ra vẽ vài lá bùa trên không trung, từng ánh sáng nhu hòa từ đầu ngón tay của cô bay ra rơi xuống những chỗ khác nhau, tựa như từng con đom đóm chiếu sáng màn đêm đen đặc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)