Lưu Viễn Sơn thở hổn hà hổn hển ôm chiếc rương đi được mấy trăm mét, đợi đến khi lên được ghế ngồi sau xe, ông ta đã mệt đến đầm đìa mồ hôi. Tài xế ân cần đưa khăn lông sạch cho sếp, hỏi với vẻ mặt lễ phép: “Tổng giám đốc Lưu, bây giờ ông cần trở về công ty không ạ?”
Ông ta cầm khăn lau sạch mồ hôi trên mặt rồi tiện tay để sang bên cạnh, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Không đến công ty, đưa tôi về thẳng nhà luôn đi.”
Tối hôm qua Lưu Viễn Sơn bị giày vò cả đêm, vừa dầm mưa vừa đổ mồ hôi, sau nửa đêm còn ngất xỉu trong công trường xây dựng tràn đầy cát bùn, ông ta cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng bẩn nên cực kỳ khó chịu. Dù sao đến tối đại sư Hàn mới liên lạc cho ông ta, nhân lúc này còn nửa ngày mau chóng về nhà ngủ một giấc thôi.
Tài xế đưa Lưu Viễn Sơn về đến nhà, ông ta ôm chiếc rương ở ghế sau xuống, thở hồng hộc khiêng vào nhà. Trong nhà không có ai, chỉ có một cô dọn dẹp vệ sinh. Ông ta sợ vợ về nhà tưởng chiếc rương là hàng ship mà mở ra, còn cố tình khóa cửa phòng lại. Lưu Viễn Sơn đặt chiếc rương ở cửa nhà tắm rồi luôn mở cửa lúc tắm, thậm chí lúc ngủ bù buổi chiều cũng giữ bên cạnh.
Lưu Viễn Sơn cảm thấy mình chưa từng cẩn thận quan tâm “ai” như vậy kể từ khi con trai ông ta ra đời, đồ trong chiếc rương này có giá hơn 1 triệu đó, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ tai nạn nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây