Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

Hàn Hướng Nhu vừa nói xong thì các hạt châu Lôi Kích Mộc cực kỳ phối hợp phóng ra một tia lôi điện dọa ba ả nhân viên phục vụ mềm chân nằm liệt trên mặt đất khóc lóc ôm lấy chân của Lão Khuê: “Chú Khuê, chúng cháu không muốn chết.”

Hàn Hướng Nhu cười lạnh một tiếng rồi duỗi tay ra nhéo mặt ả một cái: “Chỉ tiếc, cô gái bị cô lột da cũng muốn như vậy.” Ném mẩu da bị véo xuống sang một bên, Hàn Hướng Nhu lấy khăn ướt xoa xoa tay rồi nói rất lạnh lùng: “Nói thật, loại quái vật hại tính mạng không biết bao nhiêu người giống các người tôi càng hy vọng nhìn thấy các người hồn phi phách tán. Nếu không phải tôi muốn biết tổ thần của các người rốt cuộc là thứ gì thì các người cho rằng hiện tại các người sẽ đứng ở chỗ này được sao?”

Lão Khuê nghe xong những câu này thì bình tĩnh lại, lão lấy một điếu thuốc từ trong túi ra nhét vào miệng, hút được một nửa thì hình như đã hạ được quyết tâm, lão dập tắt điếu thuốc rồi ném ở bờ cát, ngẩng đầu lên với vẻ mặt quyết liệt: “Tôi có thể nói nhưng tôi không biết có thể nói nhiều hay ít, tổ thần sẽ không trơ mắt nhìn chúng tôi tiết lộ bí mật trong tộc đâu.”

Hàn Hướng Nhu cũng biết tình huống này, lúc trước ả lễ tân vốn định nói ra bí mật của đảo Hải Thần ở lâu đài cổ nhưng vừa mới mở miệng đã bị một tia sáng đỏ đánh chết, còn nổ thành thịt nát. Cho nên hôm nay cô mới bày ra kết giới và sử dụng kinh bát quái làm mắt trận để phòng ngừa chuyện này tiếp tục phát sinh.

“Ông chỉ lo nói là được.” Hàn Hướng Nhu cực kỳ yên tâm đối với kết giới mình đã bày ra, có bát quái trận của Thiên Nhất Phái làm mắt trận thì cho dù quỷ tướng tới cũng không phá vỡ được kết giới của cô.

“Thực ra tên đảo Hải Thần là chính trong thôn tự đặt, người ở bên ngoài đều gọi nơi này của chúng tôi là đảo Viễn Độ, nghe nói hơn ba trăm năm trước có một nhóm thủy sư sau khi bị đánh bại trôi dạt tới tiểu đảo này nên bởi vậy mới có cái tên đó.” Lão Khuê nhìn sương mù dày đặc trên biển rồi chậm rãi nói về bí mật ẩn sâu 300 năm của đảo Viễn Độ: “Kỳ thật không phải bọn họ không muốn trở về mà là không thể quay về.”

Hơn 300 năm trước, hải tặc ở hải vực Lâm Hải rất càn rỡ, thủy sư Lâm Hải chỉ huy chiến thuyền ra biển đón đánh hải tặc, tuy nhân số hải tặc ít nhưng quen thuộc vùng biển, hơn nữa thuyền nhỏ linh hoạt, dùng lửa vây công thủy sư và giết hơn phân nửa binh lính. Mắt thấy toàn quân thủy sư bị diệt đến nơi thì bỗng nhiên trên biển xuất hiện sương mù dày đặc, binh lính ngất đi, về sau tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang ở trên một đảo nhỏ xinh đẹp, một nhóm phụ nữ xinh đẹp vây quanh bọn họ và nói Hải Thần đã cứu bọn họ.

Ở quê hương binh lính đều có vợ con, cho dù những cô gái này thật xinh đẹp nhưng bọn họ cũng không tính toán sẽ dừng chân lại mà vẫn luôn nghĩ đến chế tạo thuyền để về nhà. Nhưng sương mù trên biển dày đặc không tiêu tan, có người thử ra biển, còn chưa ra khỏi 100m đã bị sương mù dày đặc cắn nuốt, chỉ để lại một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên biển. Tất cả binh lính cũng không dám nhắc đến chuyện về nhà nữa, bọn họ cưới những cô gái ở trên đảo này và trải qua cuộc sống nam cày nữ dệt. Thực ra nếu có thể sinh hoạt cả đời như vậy cũng rất hạnh phúc, nhưng mới qua mấy năm thì bỗng nhiên bọn họ phát hiện chính mình bắt đầu già đi nhanh chóng, lúc này phụ nữ trong nhà mới nói cho bọn họ biết Hải Thần có một thuật pháp có thể làm cho bọn họ biến thành người trẻ tuổi lần nữa.

“Đổi da?” Nghe thấy thế, Hàn Hướng Nhu không nhịn được cắm một câu.

_________________________________________

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Góc giới thiệu truyện:

Tên truyện: TA THU CÁC TIỂU LÃO ĐẠI LÀM ĐỒ ĐỆ

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, 1vs1, Tình cảm, Tiên hiệp, Tu chân, Ngọt sủng, Xuyên thư, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Thị giác nữ chủ.

Văn án:

Ngu Sở là “Xuyên thư luân hồi giả”, đến khi về hưu bởi vì hệ thống bị lỗi nên xuyên vào nữ phụ ác độc trong truyện viết về thế giới Tu Chân. Bị xuyên vào khi chưởng môn muốn trục xuất nàng ra khỏi môn phái. Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, nàng sẽ đau khổ cầu xin được ở lại, sau này mất đi lòng tự trọng mà quấn lấy các lão đại bên người nữ chính. Cuối cùng không những bị mọi người xem thường mà còn trở thành trò cười của toàn bộ giới Tu Chân, vì thế mà tự sát.

Ngu Sở: Đi xa quê hương, rời xa chủ tuyến phát triển là được chứ sao?

Rời môn phái mới phát hiện ra hệ thống vì bồi thường cho nàng mà cho rất nhiều thứ tốt cùng một tờ giấy sở hữu dãy núi, nơi mà Tu Chân giới đang tìm kiếm gọi là “Thượng Cổ Tu Tiên Linh Địa”.

Ngu Sở hạ quyết tâm ẩn cư nơi này, chăm chỉ tu luyện, nỗ lực phi thăng. Vì tránh sự phiền toái của chủ tuyến, nàng nhìn ai lớn lên xinh đẹp đều tránh, nhưng lại thu mấy thiếu niên có thiên phú thật tốt làm đồ đệ.

Mỗi ngày, nàng ngoại trừ tu luyện ra thì chính là nuôi đồ đệ, các đồ đệ thi thoảng chí chóe đến gà bay chó sủa, nhưng lại cực kì hiếu thuận, ngày qua ngày Ngu Sở sống rất thuận buồm xuôi gió.

Mấy chục năm sau, có một nữ tu xinh đẹp tới cửa thăm hỏi, đến khi nàng ta nhìn thấy Ngu Sở được các đồ đệ vây quanh thì tức muốn nổ mắt.

“Đồ nữ nhân đê tiện, rốt cuộc ngươi làm cái gì khiến cho bọn họ bái ngươi làm thầy?? Thật làm người khác buồn nôn---”

Chưa nói xong, nữ tu đã bị các đồ đệ đuổi đi, lúc này Ngu Sở mới hiểu được chuyên gì.

…… Nữ chính không phải là nữ tu kia sao? Chẳng lẽ nàng thu các đồ đệ có thiên phú dị thường đều là các lão đại xung quanh nữ chủ?

Ở Tu Chân giới, từ dưới 20 tuổi đến 100 tuổi, những người tu chân có thành tựu đều duy trì được dung nhan trẻ trung, vậy là tuyến thời gian bị sai rồi, làm sao đây…?

“Đúng vậy, là đổi da, nhưng muốn đổi da cần thiết phải tế bái Hải Thần, tế phẩm chính là thi thể của người bị đổi da.” Lão Khuê gật đầu rồi thở dài một hơi: “Bọn họ không muốn chết cho nên dưới sự chỉ dẫn của nhóm phụ nữ đó mà bái Hải Thần là tổ thần, cũng đồng ý lời thề đời đời kiếp kiếp cung cấp nuôi dưỡng tổ thần. Sau đó quả nhiên là Hải Thần hiển linh ban cho bí pháp. Sau một ngày sương mù bao phủ đảo nhỏ mười mấy năm tan đi, binh lính làm một chiếc thuyền ra ngoài biển, bọn họ chặn lại một nhóm hải tặc rồi mang bọn chúng lên trên đảo và lột da, cũng mang thi thể tế bái tổ thần. Nhưng tổ tiên của chúng tôi không biết bọn họ ưng thuận lời hứa này là đại biểu cho tất cả hậu thế của bọn họ đều cần thiết phải đổi da mới có thể sống sót.”

“Theo tổ tiên ghi lại, tổ tiên đời thứ nhất của chúng tôi tế bái tổ thần chỉ thay đổi da một lần, về sau theo nhiều thế hệ sinh sản thì số lần đổi da dần dần gia tăng, yêu cầu về tế phẩm của tổ thần càng ngày càng nhiều. Giống như hiện tại, tổ thần yêu cầu thế phẩm không thể giết chết , nói là sẽ biến mùi; không thể giết tế phẩm dưới ánh mặt trời sẽ làm thịt bị khô; không thể làm tế phẩm hoảng sợ trong thời gian dài vì thịt sẽ lên men; không thể làm tế phẩm đói gầy vì như vậy không màu mỡ nhiều thịt……”

Hàn Hướng Nhu không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Ở phương diện ăn uống này của tổ thần các người yêu cầu rất cao nha, có muốn chúng tôi bôi gia vị gì trên người hay không?”

Có vẻ như thấy Lão Khuê nói một lúc lâu mà tổ thần không phát hiện nên có một người đàn ông khác tên là Đại Quan cũng lớn mật mở miệng: “Tôi nhớ rõ đồng lứa của cha tôi đổi da một lần có thể sử dụng 5 năm mà hiện tại một bộ da căng lắm của chỉ được một năm. Lúc này mới cách tế bái tổ thần ban đầu còn nửa năm nhưng đột nhiên tổ thần đi vào giấc mộng của thần nữ yêu cầu thêm một lần tế bái nữa.” Lão ta cười khổ một tiếng: “Chờ sau khi tế bái xong có lẽ bộ da mới của chúng tôi cũng chỉ có thể căng được đến nửa năm là cùng.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)