Ông ta cười thầm, lấy một cây gậy leo núi từ cốp sau ra rồi tự giác đi theo đằng sau hai người. Cố Bách Nhiên thấy Tằng Hiền Lương hiểu chuyện như thế, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều. Anh ngẩng đầu nhìn, nhận ra Hàn Hướng Nhu đã đi lên núi, bèn mau chóng cầm gậy leo núi đi theo.
Nửa tiếng sau, Hàn Hướng Nhu đứng trên bãi đất bằng ở đỉnh núi, thoải mái tận hưởng gió núi. Ở mấy chục mét bên dưới, Cố Bách Nhiên vừa kéo Tằng Hiền Lương đi lên, vừa gạt cỏ dại, bụi cây có gai và cành khô trên đường ra. Anh nhìn bộ vest của mình bị nhánh cây quẹt rách và cánh tay của một ông già đang túm lấy bản thân, trong lòng khóc không ra nước mắt: Điều này khác với những gì mình tưởng tượng mà!
“Ôi giời ơi, không được rồi, để tôi nghỉ một lát!” Tằng Hiền Lương chống gậy, túm lấy quần áo của Cố Bách Nhiên thở hồng hộc: “Trước kia tôi cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, bây giờ leo núi thôi cũng không leo nổi nữa!”
Ông ta thở hổn hển lau mồ hôi, lắc đầu lia lịa: “Ngọn núi hoang dã này thật sự quá khó leo rồi, dưới chân toàn là cỏ khô, địa thế núi vừa dốc vừa trơn, tốn sức hơn leo những ngọn núi khác nhiều.”
Cố Bách Nhiên đã không muốn nói chuyện nữa, bây giờ tóc tai anh rối loạn, quần áo rách rưới, 30 năm cuộc đời chưa từng nhếch nhác như thế. Có điều may mà anh đã quen chuẩn bị 2 bộ quần áo ở trong xe, đến lúc đó thay đi là được, chỉ là thời gian anh dự định ở riêng với Hàn Hướng Nhu đều đã bị phá hỏng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây