Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy đã đến giữa trưa, Hàn Hướng Nhu cũng hơi đói bụng nên vỗ vỗ Trần Lâm ở bên cạnh hỏi: “Các chị muốn đi ăn cơm không?”

Trần Lâm và các thư ký khác cũng không cảm thấy quá đói bụng, ngay cả mấy cậu thanh niên trước đó rất muốn ăn cũng cảm thấy không nuốt trôi được. Hàn Hướng Nhu đứng lên duỗi người: “Vậy các chị ngủ ở đây một lúc đi, em trở về ăn bữa cơm rồi tiện thể lấy thức ăn mang về cho các chị.”

Một thanh niên tên là Mã Tấn mới ký hiệp nghị bảo vệ với Hàn Hướng Nhu hỏi ngay: “Không phải cô đã nói sẽ bảo vệ chúng tôi sao?”

Hàn Hướng Nhu liếc xéo cậu ta một cái rồi tức giận nói: “Không ăn no thì tôi có sức lực bảo vệ các cậu sao? Ánh mặt trời gay gắt thế này thì các cậu sợ cái gì? Các cậu nhìn kỹ……” Hàn Hướng Nhu chỉ chỉ vòng tròn bên ngoài ô che nắng: “Bất kỳ chuyện gì xảy ra đều không được ra khỏi vòng tròn này.”

Mã Tấn sờ sờ cái mũi rồi lẩm bẩm: “Cám giác chúng ta giống như Đường Tăng được Tôn Ngộ Không bảo vệ trong vòng tròn ấy nhỉ.”

“Ồ, nói như vậy cũng không sai, hy vọng các cậu nghe lời hơn Đường Tăng.”

****

Trở lại khách sạn, Hàn Hướng Nhu trực tiếp đến nhà ăn cầm một đống thức ăn, vừa ăn được một nửa thì có ba cô gái mặc quần áo nhân viên phục vụ đi tới, không tiếp đón gì đã nhào về phía Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu trực tiếp dùng vòng tay Lôi Kích Mộc đang đeo trên cổ tay vứt ra ngoài, mười tám viên hạt châu phân tán bao quanh vây lấy ba người vào giữa. Tuy ba nhân viên phục vụ không biết hạt châu đang bay trên không trung là cái gì nhưng lực lượng sấm sét phát ra từ hạt châu cũng đủ để áp chế các ả đến cả một cử động cũng không dám.

Trong đó có một nhân viên phục vụ hơi trẻ tuổi khá chín chắn, ả ta nỗ lực nở nụ cười, giọng nói hơi khô khốc: “Chúng tôi là nhân viên phục vụ nơi này, có phải cô đang hiểu lầm gì không?”

“À, là nhân viên phục vụ nha, đúng là tôi hiểu làm thật rồi.” Hàn Hướng Nhu tách hàu sống có dính dấm gừng bỏ vào trong miệng rồi thong thả ung dung nói: “Tôi còn tưởng các cô là quái vật tới lột da chúng tôi cơ đấy.”

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của ba ả phục vụ đều thay đổi, các ả không nghĩ tới Hàn Hướng Nhu đã biết mục đích của mình.

Hàn Hướng Nhu coi như không thấy sắc mặt của ba ả đó, vẫn tò mò như cũ: “Da trên người các ngươi có phải sắp bị rách đến nơi không? Nếu rách mà không kịp thời đổi da thì các cô sẽ thế nào nhỉ?”

Ba người dựa sát vào nhau, ai cũng không hé răng.

Hàn Hướng Nhu cũng không phản ứng các ả, ăn đến khi no bụng mới đứng lên: “Túi dựng đồ ở nơi nào, tôi muốn đóng gói.”

Mấy ả phục vụ bị khống chế không dám tin tưởng nhìn cô chằm chằm, dường như mấy ả không rõ hai bên đang đối địch nhau như thế này rồi mà sao cô còn không biết xẩu hổ hỏi mấy ả túi đựng đồ. Có mười đồng một cái cũng không bán cho cô được chứ?

Nhưng có vẻ như Hàn Hướng Nhu cũng không có ý muốn mua, cô tìm kiếm một lúc thì tìm được khá nhiều túi nilon, thế là trực tiếp băng qua nhà ăn đi ra cửa sau vào phòng bếp. Hai mươi phút sau cô xách theo mấy túi hải sản còn mới, thịt thà và rau xanh cùng một đống gia vị ra, thuận tiện còn lấy hai giá nướng BBQ theo.

Ba ả phục vụ tuyệt vọng nhìn lẫn nhau, đoán rằng người cùng thôn hẳn là không có ở bếp.

“Ba người các cô lại đây nâng giá giúp tôi nào.” Hàn Hướng Nhu chỉ chỉ vào ba ả phục vụ bị vây khốn trong vòng tay Lôi Kích Mộc đó.

Ba ả liếc nhìn Hàn Hướng Nhu một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Chúng tôi không dám di chuyển.”

Hàn Hướng Nhu búng tay một cái, hạt châu Lôi Kích Mộc lâp tức nhẹ nhàng di chuyển trước hai phân: “Không có việc gì, các cô đi theo nó là được.”

Ba ả phục vụ đều không muốn biết nếu bản thân chạm vào hạt châu kia sẽ phát sinh ra chuyện gì, bởi vậy đều thành thành thật thật nâng cái giá và xách theo túi than đá cẩn thận bê ra ngoài.

Vừa mới đi đến đại sảnh, vừa đúng lúc có hai thôn dân đi từ ngoài vào chạm mặt với Hàn Hướng Nhu, vòn tay Lôi Kích Mộc không cần Hàn Hướng Nhu sai bảo đã trực tiếp ép hai kẻ đó tiến vào vòng vây, lúc này đồ ăn cũng có thêm người xách giúp.

Nhóm Mã Tấn thấy Hàn Hướng Nhu đưa mấy thôn dân đó trở về liền bị dọa sợ đến mức tất cả đều nhảy lên, nhưng bọn họ lại nhớ rõ là Hàn Hướng Nhu nói không thể ra khỏi vòng tròn nên lập tức không biết làm thế nào cho phải. Chờ đến khi Hàn Hướng Nhu đưa những người đó đến gần, Mã Tấn mới thấy rõ tình huống của những người đó thì kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hàn Hướng Nhu không còn giống như trước nữa: Cô nàng này quá trâu bò, ấy vậy mà thật sự dám đem quái vật lột da làm nhân viên phục vụ, trái tim cần phải lớn đến mức nào đây.

Gan lớn Hàn Hướng Nhu chỉ huy người dân trong thôn bày biện giá nướng BBQ xong lại sai bảo bọn chúng đi nâng một cái bàn ra để nguyên liệu nấu ăn lên trên bàn.

“Ô kìa, mọi người đừng đứng ngẩn người ở đó chứ, tôi cầm ít thịt tươi và hải sản lại đây rồi, các vị tự mình nướng đi.” Hàn Hướng Nhu vẫy vẫy tay với mọi người: “Hôm nay chúng ta nướng BBQ ăn bữa trưa ở đây, nếu nguyên liệu nấu ăn không đủ tôi lại trở về lấy, có lẽ buổi tối không ai nấu cơm cho chúng ta đâu.”

Tuy bụng Mã Tấn rất đói nhưng cậu ta càng sợ thôn dân hơn, tình cảnh bạn mình bị lột da vừa rồi vẫn còn hiện rõ trước mắt, dù cậu ta có mượn một trăm lá gan thì cậu ta cũng không dám đi qua. Nhìn thấy nhóm thư ký Trần Lâm và nhóm năm người lão Đàm bắt đầu đi ra ngoài thì tức khắc cậu ta bị dọa đến chảy nước mắt: “Đại sư, tôi sợ quá!”

Hàn Hướng Nhu nhìn năm người dân với vẻ mặt ghét bỏ: “Các người nhìn các người xem chỉ biết đi dọa người ta, chúng tôi đang yên đang lành, ấy vậy mà cũng không chịu cho chúng tôi nghỉ ngơi.”

Năm tên thôn dân không ai dám lên tiếng, bọn chúng nhìn chằm chằm vào các hạt châu đang quay mòng mòng vây quanh bọn chúng, sợ chính mình không đuổi kịp liền bị hạt châu trực tiếp chém thành bụi.

“Các cậu lại đây đi, tôi dẫn mấy người này qua bên kia tâm sự.” Hàn Hướng Nhu vẫy vẫy tay với Mã Tấn rồi xoay người mang theo năm thôn dân đi về bên kia.

Trên bờ cát, nơi râm mát không nhiều lắm, ngoại trừ ô che nắng này thì ngoài 50m có một khu rừng cọ. Hàn Hướng Nhu đi qua đó tìm một bóng cây rồi ngồi xuống, tiện tay nắm hạt cát, vừa đùa nghịch vừa nhìn bọn chúng: “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi các người một chút, nếu có thể trả lời được thì tôi sẽ đưa các người đi địa phủ đầu thai. Sau khi vào địa phủ tuy các người bị phạt nhưng về sau chuyển thế là có thể thoát khỏi cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ này.”

Ba nữ nhân viên phục vụ liếc nhìn nhau, sau đó quay đầu lại nhìn về một thôn dân ở trong đó rồi gọi một tiếng: “Chú Khuê.”

“Đừng nghe cô ta lừa các cháu.” Bỗng nhiên Lão Khuê nổi giận: “Người trong thôn chúng ta khi chết đi thì hồn phách sẽ biến mất cùng với thi thể, căn bản không có kiếp sau gì hết.”

Hàn Hướng Nhu lấy ra lá bùa đã chuẩn bị tốt từ tối hôm qua rồi bày ra một kết giới, lấy kính bát quái làm mắt trận bao trùm mọi người ở bên trong, tâm bình khí hòa uy hiếp: “Các người nghe tôi nói thì có lẽ còn có một đường sống, nỗ lực còn có thể đua được kiếp sau. Nếu cự tuyệt thì tôi đây cũng không có gì để nói, hiện tại có thể cho linh hồn và thi thể của các người biến mất cùng nhau.” Cô nhìn biểu cảm vặn vẹo của Lão Khuê mà không nhịn được cười khẽ: “Các người sẽ không cảm thấy tôi thả các người đi để cho các người tiếp tục hại người chứ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)