Hàn Hướng Nhu nhìn Tằng Hiền Lương lên cơn xong mới cầm lấy tà Phật, nói: “Chắc chắn cô ta không thể làm được chuyện này một mình, chưa kể kể pháp thuật này phức tạp phiền toái đến mức nào, chỉ riêng trung tâm y tế kia cũng cần ít nhất ba bốn người mới có thể tổ chức được, đây không phải là chuyện đơn giản.”
Tằng Hiền Lương cũng nghĩ đến cảnh tượng này, nhưng không biết nên làm gì tiếp theo. Ông ta lập tức hơi luống cuống tay chân: “Đại sư, mấy năm qua tôi chưa về quê lần nào, không biết tình hình của con bé như thế nào, có cần cho người đi điều tra không?”
Hàn Hướng Nhu khẽ gật đầu, Tằng Hiền Lương ngay lập tức gọi điện để sắp xếp người đi điều tra chuyện của Tằng Nhược Nhược. Hàn Hướng Nhu lục chiếc túi để bên cạnh và túi xách của cô ta, tìm ra được một hình nhân nhỏ mang theo ngày sinh tháng đẻ ở bên trong. Mặc dù hình nhân nhỏ làm hơi thô ráp nhưng có tóc trên đầu, bôi máu lên người.
Tằng Hiền Lương cúp điện thoại, vừa đi vào đã thấy chấn động khi nhìn thấy hình nhân nhỏ trên tay Hàn Hướng Nhu, có cảm giác hình nhân nhỏ này có liên quan đến mình. Ông ta đi tới nhìn bát tự bên trên, sắc mặt lập tức tái mét, bờ môi run run hỏi: “Đây là tôi ư?”
Hàn Hướng Nhu bọc hình nhân nhỏ vào tờ giấy vàng: “Người làm ra thứ này là người hoàn toàn khác, nhưng mà trái lại lại để cho chúng ta manh mối.” Cô quay lại nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Anh, anh ở bệnh viện trông chừng cô ta. Nếu cô ta tỉnh lại anh cứ đóng vai một người qua đường tốt bụng gì gì đó. Anh nhớ kỹ kiểu gì cũng không được rời khỏi phòng bệnh, nhất định không được để người khác đưa cô ta đi nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây