Một người khác không thèm để ý: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có thể trách mệnh hai đứa nó không tốt.”
“Tôi không phải nói về chuyện này.” Người đầu tiên nói với vẻ lo lắng sốt ruột: “Nhóm du khách lần này tới làm trong lòng tôi luôn không yên được, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện. Mấy đợt trước đều là kẻ cô đơn nên có mất tích cũng không ai tìm. Nhưng lúc này người tới đều có gia đình, còn có toàn bộ phòng ban của một công ty lớn, tôi sợ làm ầm ĩ không tốt sẽ xảy ra chuyện.”
“Lý Nhị, ông nói như vậy là có ý gì, là đang bới móc trách cứ Cao Tử nhà tôi hả? Lần này tổ thần đột nhiên lên tiếng, thời gian lại cấp bách, Cao Tử có thể gom đủ 30 người trong thời gian ngắn đã không tệ rồi, sao còn yêu cầu nhiều như vậy? Còn nữa, đã có tổ thần ở đây, ngay cả có người muốn tìm cũng không xuyên qua được sương mù của chúng ta, ông còn nghĩ ngợi làm cái gì?”
Lý Nhị thởi dài một hơi: “Hy vọng giống như ông nói đi.”
“Được rồi, ông cũng đừng nghi ngờ không đâu nữa, tối hôm sau chính là nghi thức. Không phải có hơn ba mươi người muốn đổi da trước sao, sao đến giờ này mới giết chết có hai người? Mấy đứa làm việc không nhanh nhẹn gì cả.”
“Còn không phải sao, mấy người này chưa chết thì chúng ta còn phải hầu hạ ăn ngon uống tốt, tổ thần không vui với cái thi thể đói gầy đâu.”
“Tổ thần yêu cầu thi thể tế thần nghiêm khắc quá, bằng không lúc bọn chúng xuống xe thì chúng ta có thể giết chết tất cả bọn chúng rồi, nào có nhiều chuyện phiền toái như vậy chứ.”
Ôi, đừng nói chuyện lung tung……”
Hai gã đó vừa nói vừa đi về hướng khách sạn, cho đến khi hai gã đó đi xa dần khuất khỏi tầm mắt thì Hàn Hướng Nhu mới màng theo người từ trên núi xuống.
Nhìn phương hướng hai gã đó rời đi, sắc mặt của Trần Lâm không được đẹp mấy: “Ý của bọn chúng là muốn giết chúng ta tế tổ thần gì gì đó?”
Khương Manh Manh sờ sờ mặt của mình, vẻ mặt đầy cảm thán: “Không chỉ muốn da của chúng ta mà cả thịt cũng muốn, bọn chúng đúng là không muốn lãng phí.”
Thật ra Hàn Hướng Nhu cảm thấy hứng thú với tổ thần theo như lời bọn chúng nói, nói như vậy thì bộ dáng không chết không sống đó của bọn chúng có quan hệ với tổ thần trong miệng của bọn chúng rồi.
Đi từ đầu ngọn núi này vòng ra sau, một thôn xóm không lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Hàn Hướng Nhu không vội vã đi qua mà bò lên trên núi tìm chỗ cao để quan sát tình huống toàn bộ thôn xóm ở dưới.
Thôn xóm không chiếm diện tích lớn, vừa lúc được núi nhỏ bao bọc, sau thôn còn có suối nước vờn quanh, sơn thủy đều đẹp, nếu là chọn âm trạch thì có thể nói là phong thủy bảo địa thượng hạng.
Hình như những người dân trong thôn cũng cho rằng như vậy nên bọn họ xây nhà cho mình không giống như nhà dân bình thường, nhìn từ trên núi xuống càng giống một đám mồ hình bánh bao.
“Đại sư, ngài xem phòng ở của bọn họ đều ở hướng tây nam, là có ý gì vậy ạ?” Lão Đàm đứng bên cạnh Hàn Hướng Nhu không nhịn được hỏi một câu, tuy rằng ông ta không hiểu phong thủy nhưng ở Lâm Hải cũng có mấy căn nhà, lúc mua nhà thích nhất chính là ở hướng bắc cửa hướng nam, đây vẫn là lần đầu tiên thấy loại nhà không thẳng không lệch giống như này.
Trong lòng Hàn Hướng Nhu đã có suy đoán nhưng trước khi thăm dò rõ ràng tình huống trong thôn thì cô cũng không kết luận được. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, Hàn Hướng Nhu dẫn đầu đoàn người đi xuống dưới chân núi: “Chúng ta đi xuống xem kỹ rồi hẵng nói.”
Đoàn người đi theo sau Hàn Hướng Nhu xuống núi rồi vào thôn, lúc này người trong thôn cũng không nhiều, tổng cộng có mười mấy người ở trong thôn làm việc, sau khi nhìn thấy đoàn người Hàn Hướng Nhu đều hơi giật mình.
Các thôn dân liếc nhìn nhau một cái, có một người đàn ông hơi lớn tuổi đi ra, vừa dùng khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi vừa nói: “Tôi là thôn trưởng của thôn Hải Thần, các vị là khách du lịch hả? Bên kia còn chưa đủ để các vị chơi sao? Sao còn đến trong thôn nữa?”
Hàn Hướng Nhu cười tủm tỉm trả lời: “Không phải là chúng tôi tùy tiện đi dạo sao, trên đảo này của mọi người có cảm giác rất kỳ quái nha, ngày nắng thế này sao trên biển vẫn có sương mù nhiều như vậy nhỉ?”
“À!” Thôn trưởng liếc mắt nhìn nhóm người này một cái rồi ra vẻ như không có việc gì: “Khí hậu ở chỗ chúng tôi khá kỳ quái, qua mấy ngày thì tốt rồi, không có việc gì đâu.”
“Vậy sao chỗ này của các vị cũng không có tín hiệu vậy?” Hàn Hướng Nhu móc di động ra ấn hai lần: “Mẹ của tôi còn dặn mỗi ngày gọi video cho bà ấy, kết quả là tới trưa hôm qua không liên hệ được bà.”
“Có thể là trời mưa sét đánh hỏng cột tín hiệu rồi.” Thôn trưởng lại cầm lấy cái cuốc cuốc vài cái trên đất.
Hàn Hướng Nhu nhìn những thôn dân này, rồi quay đầu nhìn về hướng tây nam. Vừa rồi có cây che mất làm cô không nhìn ra được bên kia có cái gì, lúc này ở nơi rộng lớn, liếc mắt một cái là nhìn ra được giữa sườn núi có một kiến trúc.
“Ồ, nơi đó là cái gì vậy? Chúng ta qua nhìn xem đi.” Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nói với nhóm Lão Đàm.
Lão Đàm nhìn theo hướng tầm mắt của Hàn Hướng Nhu thì hơi ngạc nhiên: “Mọi người xem nơi xa kia có phải hơi giống với lâu đài chúng ta đang ở hay không? Chẳng qua là nhỏ hơn nhiều.”
Các thôn dân nghe thấy họ nói còn muốn đi đến bên kia bèn vội vàng cầm cái cuốc trong tay cản họ lại. Hàn Hướng Nhu kinh ngạc nhìn thôn trưởng một cái, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Thôn trưởng, ông đây có ý gì vậy? Lúc chúng tôi tới du lịch không phải nói trên đảo này đều là nơi chúng tôi chơi được, chúng tôi muốn thể nghiệm ra biển đánh cá các vị đều cho đi theo sao?”
Vẻ mặt không biểu cảm gì của thôn trưởng vẫn nhìn họ rồi nói với vẻ thờ ơ: “Đó là thần tiên mà trong thôn chúng tôi cung phụng, người ngoài không thể tới gần.”
“Hóa ra là tòa miếu thần.” Hàn Hướng Nhu cảm thán: “Đối với loại phong phục này của người dân tôi cảm thấy hứng thú nhất, không thể đi xem một lần thật sự là quá tiếc nuối.”
Hình như bị giọng điệu của Hàn Hướng Nhu chọc giận, bỗng nhiên có một nhóc con nở nụ cười kèm với giọng nói mang đầy ác ý: “Sao chúng tôi lại làm khách tiếc nuối được, buổi tối hôm sau có tế bái tổ thần, nhất định chúng tôi sẽ mời các vị tham gia.”
Ngón tay của Hàn Hướng Nhu rung lên rồi rải một ít bột phấn màu đen: “Vậy cũng được, nhưng hôm nay chúng tôi đã tới đây rồi thì ở trong thôn tham quan một chút đi.”
Sắc mặt của thôn trưởng không quá đẹp nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đồng ý đưa bọn họ đi tham quan thôn. Hàn Hướng Nhu chú ý tới con đường trong thôn đều là đường đất, chỉ có một con đường lớn thẳng tắp là đi thông lên trên núi, có lẽ là đường đi miếu thần.
Trong thôn hơi vắng vẻ, ngoại trừ có một đường nhỏ lầy lội nuôi ít gà vịt ra thì trên cơ bản là không nhìn thấy người. Thôn dân dẫn họ đi được một nửa thì không còn kiên nhẫn mấy nữa, không ngừng thúc giục: “Xem đến vậy là đủ rồi, trở về đi, người trong thôn đều ở lâu đài làm việc là chủ chủ yếu, nơi này không có gì chơi đâu.”
Trong thôn không có quá nhiều manh mối nên Hàn Hướng Nhu dẫn mọi người rời khỏi thôn xóm, chờ đến khi đi qua đường vòng tránh đi tầm mắt của thôn dân, cô lập tức lấy kính bát quái từ trong túi ra rồi dùng tay nhẹ nhàng lau qua mặt kính. Kính bát quái phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, ngay sau đó giọng nói của các thôn dân truyền ra từ trong gương.
“Con nhóc kia làm tôi bực mình quá, nếu không phải tổ thần có quy định thì thể nào tôi cũng phải giất chết bọn chúng ở đây.”