Trong thôn không có điện đương nhiên cũng không có đèn đường, ánh trăng trên bầu trời cũng không sáng lắm, trong thôn tối đen đến mức không thấy được nổi đồ vật trong vòng nửa bước chân. Triệu Hoằng Liên cả một cái đèn lồng cũng không mang theo, chân thấp chân cao đi tới cửa một căn nhà khác trong thôn.
Triệu Hoằng Liên gõ gõ cửa hét to: “Chú Vương ngủ chưa vậy?”
Không bao lâu sau trong phòng đã vang lên giọng nói hơi nặng nề: “Chưa ngủ, đẩy cửa vào đi.”
Triệu Hoằng Liên đẩy cánh cửa gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo ra, người giấy nhỏ vẫn không nhúc nhích dán ở sau lưng hắn ta, mãi đến khi hắn ta đi tới cửa nó mới lặng lẽ trượt xuống dán vào góc tường không nhúc nhích.
Triệu Hoằng Liên đây cửa ra, bên trong có một người phụ nữ trên dưới năm mươi giơ đèn dầu ra đón, nhìn thấy hắn ta bà ta hơi buồn bực nói: “Đã trễ thế này bộ có việc gấp gì sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây