Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Phòng tổng thống chiếm một nửa diện tích ở tầng 3, bên trong ngoại trừ có bốn phòng ngủ thì còn có thư phòng, phòng khách, phòng ăn, phòng họp loại nhỏ. Các cô lấy tất cả nệm, chăn đệm và hành lý dọn tới phòng tổng thống, tất bật đến 9 giờ tối mới được coi là sắp xếp xong. Hàn Hướng Nhu đều dán lá bùa trên cửa, cửa sổ, toilet; để đảm bảo buổi tối mọi người có thể ngủ ngon.

Nhiều người ở tại một phòng như vậy cũng là một loại thể nghiệm mới lạ, tâm tình của các thư ký cũng tốt hơn rất nhiều. Mọi người thay phiên nhau vào phòng tắm tắm rửa, những người còn lại ngồi trên đệm chia sẻ đồ ăn vặt từng người mang đến, mãi cho đến khoảng 11 giờ mới lục tục nằm ngủ.

Hàn Hướng Nhu có cảm giác mình mới ngủ không bao lâu thì có âm khí từ toilet tràn ra, Hàn Hướng Nhu nhạy bén mở to mắt xuống giường, rón ra rón rén đi vào toilet rồi đóng cửa lại.

Cửa sổ toilet mở rộng, gió biển thổi vào làm màn che bay tán loạn, lá bùa dán trên tường không thấy, nơi này đã thành cửa ra vào phòng của quỷ hồn.

Hàn Hướng Nhu men theo âm khí tìm đến bồn cầu, chỉ thấy một nữ quỷ đang gắng sức bò ra ngoài, cô ta nhìn thấy có người tới lập tức hưng phấn mà thất khiếu đổ máu rồi nở nụ cười quỷ dị với Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu thấy nữ quỷ này hơi quen mặt, cẩn thận đánh giá một chút thì phát hiện cô ta đúng là bạn gái bị mất tích của cậu nhóc kia. Đối với loại vừa mới trở thành quỷ, trên tay lại không dính tính mạng người, Hàn Hướng Nhu ngượng ngùng khi vừa thấy mặt là lấy lá bùa đánh cô ta nên cực kỳ khách khí lấy một cây lau nhà ở trong góc cầm lại đây trực tiếp ấn đầu nữ quỷ trở về.

Lần đầu tiên nữ quỷ ra tới lại đụng phải loại việc này, cho đến khi đầu bị nhấn hai lần xuống đường ống nước thì mới phản ứng lại được, lập tức giận đến mức âm khí tràn ra, lại bò ra khỏi bồn cầu một lần nữa.

Hàn Hướng Nhu nhìn cô ta như thế thì không biết phải làm sao: “Sau khi làm quỷ thật là người cũng choáng váng theo, cô nhìn bộ dáng đi tìm chết kia của cô xem.” Nói xong cô vươn ngón tay vẽ một lá bùa trên không trung, tức khắc gió lốc gào thét trong toilet, nữ quỷ bị gió cuốn tới ngoài cửa sổ và biến mất trong màn mưa.

Hình như kết cục của nữ quỷ này làm kinh sợ tất cả các quỷ quái ở lâu đài nên dù Hàn Hướng Nhu không dán lá bùa ở toilet nữa thì vẫn không có quỷ nào dám chui từ WC vào, toàn bộ tầng 3 đều im ắng, không có một con quỷ nào dám can đảm đặt chân tới nơi này.

Không có quỷ quấy rầy, Hàn Hướng Nhu ngủ một giấc tới 8 giờ sáng mới tỉnh dậy. Cô lười nhác vươn vai mở mắt, thấy có không ít đồng nghiệp đã thức dậy.

Hàn Hướng Nhu thay quần áo rồi nhìn thời tiết ở bên ngoài, mưa đã tạnh nhưng sương mù trên biển vẫn tồn tại, điều này đại biểu cho việc các cô vẫn không thể liên lạc được với bên ngoài như cũ.

Kế hoạch ban đầu của các cô là hôm nay muốn triển khai hoạt động team building, nhưng hiện tại ai cũng không có tâm tình đó, Trần Lâm tỉnh dậy từ sớm vẫn luôn cân nhắc đến chuyện này, thấy Hàn Hướng Nhu rửa mặt xong thì lập tức hỏi: “Hôm nay chúng ta muốn làm gì đây?”

Hàn Hướng Nhu nghĩ nghĩ rồi nói: “Đi thôn xóm nơi người dân trên đảo sinh sống, em muốn xem một chút bọn họ cất giấu bí mật gì!”

Tuy rằng tối hôm qua lúc người của phòng thư ký bị đói có lót bụng ít đồ ăn vặt nhưng đồ ăn các cô mang đến không đủ để chống đỡ bảy ngày nên vẫn đi theo Hàn Hướng Nhu đi nhà ăn. Khách sạn chuẩn bị cơm sáng vẫn phong phú như cũ, người của phòng thư ký không còn hứng thú một chút nào đối với đồ ăn tinh xảo đó nữa, vẫn chỉ lựa chọn trứng luộc như cũ, cải bẹ chưa thái và hộp sữa bò, đó là những loại đồ ăn sẽ không bị người chạm vào.

Sau khi nhóm Hàn Hướng Nhu tới nhà ăn thì cũng có một số người lục tục tới, Trần Lâm lưu ý quan sát được nhóm năm người của Lão Đàm hôm qua mua bùa trừ tà đều xuống đây, còn cậu nhóc có bạn gái bị mất tích lại không xuất hiện.

Lão Đàm và những người bạn của ông sau khi tiến vào nhà ăn không vội vã đi chọn đồ ăn mà lại đi tới bên cạnh bàn của Hàn Hướng Nhu rồi thật lòng cảm ơn: “Lá bùa của đại sư thật sự linh nghiệm, nếu không có lá bùa ở trên người thì chỉ sợ tối hôm qua chúng tôi không thấy được mặt trời sáng nay rồi.”

Lão Đàm lấy lá bùa trên người ra, màu sắc trên lá bùa nhạt đi không ít: “Đại sư, ngài xem lá bùa này của tôi còn có thể dùng không? Tôi có thể nợ thêm mấy trương được không?”

Hàn Hướng Nhu liếc nhìn lá bùa một lần rồi đem chân giò hun khói đang cắm trên nĩa bỏ vào trong miệng: “Còn có thể dùng hai lần, dùng xong lại mua.”

“Ừ ừ, được được!” Lão Đàm vội vàng không ngừng đồng ý theo, sợ trả lời chậm khiến Hàn Hướng Nhu không vui vẻ. Ông ta thấy Hàn Hướng Nhu sắp ăn xong bữa sáng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đại sư, hôm nay ngài muốn đi đâu vậy? Chúng tôi có thể đi theo được không?”

Tuy rằng hiện giờ là ban ngày nhưng gặp phải nhiều nhuyện như vậy ở lâu đài cổ này thì cho dù bọn họ có lá bùa cũng không dám ở chỗ này nữa.

Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu liếc nhìn họ: “Chúng tôi muốn đi thôn bên kia, nếu các vị dám thì đi theo. Nếu không dám thì có thể đi trên bờ cát phơi nắng, chỉ cần không tiến vào trong biển hẳn là sẽ không có nguy hiểm.”

Lão Đàm quay đầu lại nhỏ giọng thương lượng hai câu với mấy người bạn đi cùng rồi quay đầu trả lời: “Chúng tôi đi theo ngài.”

“Vậy được.” Hàn Hướng Nhu gật đầu rồi buông chiếc nĩa trên tay xuống: “Có thể đi theo tôi nhưng cần phải nghe theo lời tôi nói.”

“Đó là đương nhiên.” Lão Đàm xoa xoa tay cười: “Đảm bảo chúng tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài.” Nói xong ông ta chỉ chỉ những người bạn đứng sau mình giới thiệu một lượt: “Đây là Lý Kiến, Trương Thành, Minh Tử, Tiết Cương.”

Hàn Hướng Nhu ăn cơm sáng no nê rồi chuẩn bị xuất phát, nhóm Lão Đàm sợ chậm trễ việc của Hàn Hướng Nhu nên không ăn cơm sáng, lúc gần đi mỗi người lấy mấy quả trứng gà và một hộp sữa bò chuẩn bị khi đi trên đường ăn lót bụng.

Đoàn người đi khỏi lâu đài cổ, ngoài ý muốn đó là thời tiết hôm nay không tồi. Biển xanh, trời xanh, mây trắng, bờ cát ánh vào mi mắt; tuyệt đẹp giống như bức tranh vậy. Nếu không phải lâu đài cổ xuất hiện chuyện yêu ma quỷ quái thì đây chắc chắn là nơi nghỉ ngơi thả lỏng rất tuyệt.

Theo như lời giám đốc Cao giới thiệu, làng chài ở hải đảo này ở mặt bên kia của đảo, Hàn Hướng Nhu dựa theo diện tích của đảo tính toán một chút, muốn đi qua đó cần hơn 40 phút. Thời gian đi đường này đối với cô không coi vào đâu, trước kia khi ở quê, mỗi này cô đều cần phải đi đường núi gập ghềnh mấy tiếng đồng hồ mới có thể đến trường học ở thị trấn trên để đọc sách, đường cái bằng phẳng đừng nói 40 phút mà chính là bốn tiếng cô cũng không thấy mệt.

Có lẽ do phong cảnh xung quanh quá đẹp nên mọi người vừa đi đường vừa thưởng thức cảnh sắc, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều đều tươi cười hơn. Đi được khoảng 20 phút, bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu dừng bước, nhìn phía trước thổi tới tử khí hơi nhạt bèn nói nhỏ: “Có người tới, chúng ta tìm chỗ trốn trước đã.”

Tuy rằng mọi người không nghe thấy động tĩnh nào nhưng đều rất nghe lời Hàn Hướng Nhu mà đi vào một bên núi, nấp ở mặt sau một sườn núi nhỏ. Khoảng 5 phút sau, có hai người đi tới từ bên kia núi, cảm xúc có vẻ không được tốt.

“Xuân Hỉ và Anh Tử nhà Lão Tam chưa trở về, tôi nghe Hổ Tử nhà tôi nói sau buổi trưa vẫn chưa thấy hai đứa nó đâu, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)