Hồn phách Vương Chí Viễn lìa khỏi thân xác, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là đi tìm Lý Tú Oánh. Nhưng anh ta mới đi được nửa đường đã cảm thấy có một luồng lực lượng khống chế hồn phách của mình, mạnh mẽ kéo anh ta từ bên ngoài thành vào thẳng trong phòng Trương Nhu Gia. Vương Chí Viễn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cô ta ngồi khoanh chân trên giường cười lạnh với mình: “Dù chàng có chết cũng phải ở cùng với ta.”
Trong nháy mắt đó, Vương Chí Viễn cảm thấy đại tiểu thư nhà họ Trương còn đáng sợ hơn cả một con ma như mình.
Cũng không biết Trương tiểu thư niệm chú ngữ gì trong miệng, Vương Chí Viễn chỉ cảm thấy cả người không thể cử động. Sau đó, anh ta hoảng sợ trông thấy Trương tiểu thư phun ra một ngụm máu, ngã xuống giường. Ngay khi Vương Chí Viễn cho là mình có thể lấy lại được tự do thì linh hồn của Trương Nhu Gia chui ra khỏi thân xác. Vào khoảnh khắc ấy, anh ta đã biết mình xong rồi. Linh hồn trước mặt mạnh hơn Vương Chí Viễn không biết bao nhiêu lần, thậm chí anh ta ở trước mặt cô ta còn không có ý nghĩ phản kháng.
Trương Nhu Gia mang theo hồn phách Vương Chí Viễn tới âm phủ, cảnh tượng hồn ma xếp hàng chờ uống canh Mạnh Bà đi đầu thai khác hẳn trong tưởng tượng của anh ta. Cô ta dẫn Vương Chí Viễn tránh được tất cả quỷ sai chui vào một hẻm núi đầy âm u. Hẻm núi kia chật hẹp và tối tăm, âm khí quá dày đặc bên trong làm anh ta vô cùng khó chịu. Mỗi khi Vương Chí Viễn cảm thấy không thể chịu được nữa, Trương Nhu Gia sẽ truyền một ít âm khí cho anh ta, không biết hai người đi bao lâu, cuối cùng cũng đi ra khỏi hẻm núi âm u.
Vương Chí Viễn không biết Trương Nhu Gia đang muốn đưa mình đi đâu, chỉ có thể ngơ ngác đi theo sau cô ta. Trương Nhu Gia dẫn anh ta đi qua rất nhiều nơi không có một bóng ma nào, cuối cùng chui ra từ một khe hở chật hẹp đến mức gần như không nhìn thấy. Vương Chí Viễn kinh ngạc, phát hiện vậy mà bọn họ đã đi qua cầu Nại Hà rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây