Hàn Hướng Nhu đi đến bên cạnh Vương Chí Viễn, đưa tay chạm vào nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt anh ta một chút. Một cảm giác nóng rực truyền đến từ vị trí nốt ruồi làm Vương Chí Viễn không nhịn được rên rỉ, vô thức muốn trốn về phía sau.
Hàn Hướng Nhu thấy thế lạnh giọng quát một tiếng: “Anh có muốn gỡ bỏ ký ức kiếp trước của mình nữa không đây?”
Vương Chí Viễn đầu thai mang theo trí nhớ mông lung và chấp niệm chôn sâu trong đáy lòng nên đời này anh ta vẫn bị ký ức của kiếp trước giày vò. Từ nhỏ tới lớn anh ta không có hứng thú đối với bất cứ chuyện gì, suy nghĩ duy nhất của anh là tìm kiếm người yêu kiếp trước.
Bây giờ có cơ hội tìm lại ký ức kiếp trước, dù có đau đớn hơn nữa thì Vương Chí Viễn vẫn cam tâm tình nguyện. Anh ta chậm rãi nhắm mắt lại, móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay, để lại dấu vết thật sâu.
Trương Nhu Gia nhìn động tác của Hàn Hướng Nhu, không cam lòng đi về phía trước hai bước, nhưng cô ta chưa đi đến gần đã bị ma gương cản lại. Trương Nhu Gia sợ sệt nhìn thoáng qua Hàn Hướng Nhu bên cạnh, do dự nhiều lần không dám ra tay vì ái ngại chuỗi vòng tay kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây