Hàn Hướng Nhu nghe câu chuyện này rất đúng, cũng giống như những gì mà ma gương đã nói, nhưng mà sao nữ chính lại đổi người rồi?
“Bạn gái cậu bây giờ chính là vị hôn thê kiếp trước à? Hàn Hướng Nhu không nhịn được nói trắng ra: “Cậu làm sao xác định được?”
Trên mặt của Vương Chí Viễn lộ ra nụ cười dịu dàng: “Là cô ấy tìm được tôi! Cô ấy nói kiếp trước tôi cũng tên là Vương Chí Viễn, cô ấy còn nhớ kiểu quần áo mà tôi thích, thậm chí còn nhớ cả tướng mạo của tôi.” Vương Chí Viễn vừa nói vừa đứng lên đi tới phòng sách, cầm lấy một tập tranh ra đưa cho Hàn Hướng Nhu: “Đây là cô ấy vẽ.”
Hàn Hướng Nhu mở tập tranh ra, bên trong vẽ một thiếu niên anh tuấn mặc trường bào. Ma gương vươn bàn tay xanh trắng của mình ra, từ từ vuốt ve bức vẽ ở trong cuốn sách, bên trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Là anh ấy, anh ấy là Chí Viễn, vị hôn phu của tôi.”
Hàn Hướng Nhu lật dở vài tờ, những bức vẽ trước mặt đều là Vương Chí Viễn ở kiếp trước, cho đến khi lật đến trang cuối cùng tay Hàn Hướng Nhu đột nhiên dừng lại: Đó là một bức vẽ chưa hoàn thành, bức tranh vẽ một cô gái mặc trang phục xinh đẹp, cô gái ngồi trên chiếc xích đu, cầm một bó hoa rất đẹp ở trong tay. Chỉ là không biết tại sao, khuôn mặt của người phụ nữ lại trống rỗng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây