Trương Chiêu Dục gãi gãi mái tóc đã xù lên của mình, quay đầu lại dặn dò Lý Đại Đông: “Cậu đã làm dự toán ngân sách tài chính năm tới cho tổng cục xong chưa?”
Lý Đại Đông mặt mày ủ dột nhìn anh ta: “Xong thì xong rồi, có điều nhiều tiền như vậy, tổng cục có phê duyệt không?”
Trương Chiêu Dục lấy điếu thuốc ra đặt dưới mũi ngửi ngửi: “Lúc cậu về thì tăng gấp đôi khoảng dự toán kia lên, nếu không tôi sợ sang năm tôi không duy trì được mất. Về việc có phê duyệt hay không thì anh không cần lo, tổng cục cũng hiểu rõ mấy vụ án liên tục xảy ra ở Lâm Hải, bọn họ còn không có manh mối về vụ án mảnh vỡ của lệnh bài Âm phủ, cũng hy vọng đạo hữu Hàn có thể cung cấp thêm manh mối cơ.”
Lý Đại Đông nghe xong lập tức yên tâm: “Thế thì được. Phải rồi đội trưởng Trương, năm nào Lâm Hải cũng có hoạt động khen thưởng cho những công dân nhiệt tình tốt đẹp, năm nay bên phía cảnh sát cũng cho chúng ta một suất. Ngày mai tôi sẽ báo danh sách lên trên, thống nhất khen thưởng luôn.”
Trương Chiêu Dục nhìn Lý Đại Đông như thể đang nhìn tên ngốc: “Cái này còn cần phải hỏi tôi à? Dứt khoát báo Hàn Hướng Nhu lên là được rồi! Cậu thấy có công dân nào nhiệt tình tốt đẹp hơn cô ấy không? Cậu xem mấy tháng này chúng ta phá được bao nhiêu vụ án rồi hả? Đường chân tóc của tôi cũng lùi ra sau một milimet rồi nè.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây