“Chưởng môn ngủ sớm như vậy sao?” Ngọc Chân Tử có hơi bất an rời khỏi phòng họpm vừa đi thang máy vừa cảm thấy có gì không đúng, Ngọc Trúc vẫn còn khá trẻ tính cách lại đơn thuần, là kiểu người không giấu được chuyện gì. Nhìn biểu cảm của cậu ta chẳng lẽ chương môn có gì đó bất mãn với mình à? Ngọc Chân Tử càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, ông ta biết bản thân mình đã làm chuyện gì, mặc dù không phải chuyện đại ác nhưng có một ít việc nhỏ cũng khiến người khác chán ghét.
Ngọc Chân Tử có hơi chột dạ, bạn đêm ngủ cũng không được ngon, sáng sớm ngủ dậy lập tức tới phòng họp nhỏ làm việc, muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trong mắt chưởng môn. Sau khi đặt tài liệu đã in ra lên bàn, Ngọc Chân Tử vừa để nhân viên phục vụ bày ấm trà lên bàn vừa hỏi Ngọc Trúc đang sửa video: “Hôm nay tổng cộng có mấy người tới họp? Có danh sách không?”
Ngọc Trúc lấy ra một tờ giấy từ trong sổ ghi chép ra đưa cho Ngọc Chân Tử: “Tính cả sư phụ có tổng cộng mười hai người.”
Ngọc Chân Tử nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua đột nhiên ngây ngẩn: “Sao trên đây lại có tên phái Thiên Nhất? Đệ không lấy nhầm danh sách đấy chứ?”
“Không nhầm đâu, đây là danh sách do đích thân sư phụ viết.” Ngọc Trúc nhớ tới chuyện Ngọc Chân Tử đã rất bất mãn bởi vì không muốn sắp xếp vị trí tham dự cho phái Thiên Nhất mà bị sư huynh Ngọc Hòa Tử khiến trách, còn phân phái Thiên Nhất vào ảo cảnh số một thì bất lực nhắc nhở ông ta: “Sư huynh, phái Thiên Nhất này rất lợi hại, huynh đừng có lén lút làm chuyện mờ ám với bọn họ nữa, nếu không sư phụ biết sẽ phạt huynh đó. Hơn nữa, môn phái của chúng ta phải tốn rất nhiều tiền và pháp khí để cử hành đại hội thi đấu lần này là vì thiết lập quan hệ tốt đẹp với các môn phái khác, giúp đỡ lẫn nhau, khiến huyền môn phát triển rực rỡ, cách làm của sư huynh quả thật không được thỏa đáng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây