“Đương nhiên là biết rồi, chẳng qua không ngờ…” Trương Tịnh Nguyên cười áy náy: “Chúng tôi còn tưởng rằng phái Thiên Nhất đã bị đứt đoạn truyền thừa rồi.”
Nhớ tới tình trạng của huyền môn bây giờ, ông ta buồn bã thở dài: “Nói đến đây, lão tổ Hàn vẫn là người suy nghĩ sâu xa nhất. Ngàn năm trước, phái Thiên Nhất là môn phái nổi bật nhất trong huyền môn, mặc dù không có nhiều đệ tử nhất nhưng ai nấy đều có thiên phú xuất chúng. Kết quả là truyền thừa hơn ba trăm năm, phái Thiên Nhất bỗng nhiên lặng lẽ biến mất, những môn phái khác ngược lại vẫn náo nhiệt như trước đây, thế nhưng nào có thể làm được gì. Bây giờ trừ phái Thiên Nhất của các cô có truyền thừa hoàn chỉnh ra, môn phái của chúng tôi đã mất đi bảy tám phần truyền thừa rồi.”
Từ đại hội so tài lần này, Hàn Hướng Nhu cũng có thể nhìn ra một hai, có điều những lời này người ta có thể nói mà cô không thể phụ họa theo được. Cô chỉ bưng chén trà lên, cụp mắt nhìn nước trà trong suốt bên trong.
Trương Tịnh Nguyên cũng chỉ cảm thán một chút, sau đó nhanh chóng đề cập tới mục đích ông ta gọi Hàn Hướng Nhu tới đây: “Ảo cảnh số một đã có sáu trăm năm lịch sử ở núi Long Hổ chúng tôi, vẫn luôn là nơi để đệ tử trong môn phái rèn luyện. Ảo cảnh này có tất cả chín chín tám mươi mốt tràng cảnh, mỗi thế hệ đệ tử đều ghi chép lại những gì đã xảy ra sau khi họ tiến vào ảo cảnh và truyền thừa lại cùng với ảo cảnh. Mặc dù tôi chưa vào hết tất cả các tràng cảnh nhưng đã đọc những ghi chép này rất nhiều lần rồi, có thể nói là hoàn toàn nắm rõ về ảo cảnh này. Có điều…”
Vẻ mặt Trương Tịnh Nguyên có chút ngưng trọng: “Hang núi kia lại là lần đầu tiên xuất hiện.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây