Hàn Tĩnh Tu đưa người ra ngoài, nhưng lúc này tổ sư gia đang ở trong hang núi xử lý chuyện tiếp theo hay đã về nhà thì Hàn Hướng Nhu không hề biết. Cô chỉ có thể áy náy giải thích với đạo trưởng Trường Minh: “Tôi dùng bùa Mời Thần để mời tổ sư gia tới, chỉ sợ lúc này tổ sư gia đã quay về rồi.”
Đạo trưởng Trường Minh vô thức hỏi: “Quay về chỗ nào?”
“Thì về nhà.” Hàn Hướng Nhu khó hiểu nhìn oogn ấy: “Tổ sư gia chỉ để lại một tia ý thức, không thể ở bên ngoài lâu được.” Nhớ tới tổ sư gia ngày ngày ngồi trước bàn máy tính chơi game hoặc ngồi phịch trên ghế sofa lướt mạng, Hàn Hướng Nhu hơi chột dạ ho khan mấy tiếng, lấp liếm nói: “Ngoại trừ lúc thư giãn chơi vài trò chơi hoặc xem phim thì trong khoảng thời gian còn lại, tổ sư gia đều ở trong linh bài.”
“Không ngờ lão tổ Hàn lại nhanh chóng thức thời như vậy, không hổ là tấm gương mẫu mực cho người tu đạo chúng ta.” Đạo trưởng Trường Minh sùng kính nói, sau đó vội vàng hỏi: “Chẳng hay phái Thiên Nhất ở đâu vậy? Tôi muốn tới thắp một nén hương cho lão tổ Hàn.”
Hàn Hướng Nhu cười ngại ngùng: “Địa điểm cũ của môn phái nằm trên một ngọn núi tên là Thần Tiên Lĩnh ở tỉnh Hắc, vị trí rất khó tìm, rất ít người biết. Bây giờ trải qua ngàn năm sương gió, môn phái trước đây chỉ còn lại từ đường, trước mắt tổ sư gia đang tạm thời ở trong nhà của tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây