Đạo trưởng Tùng Hạc hốt hoảng đẩy cửa phòng họp ra rồi vọt vào trong, khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, chân chợt trượt đi, suýt nữa thì ngã văng ra ngoài. Lúc này, mười mấy cái màn hình trong phòng họp đều chiếu một hình ảnh, khoảng bốn mươi đệ tử đang đứng chen chúc trên bãi đất trống trước cánh cửa màu đen, dáng vẻ bó tay hết cách, Hàn Hướng Nhu thì đứng đầu cả đội.
Trương Tịnh Nguyên thấy vậy thì vội hỏi mấy người đệ tử lúc nãy ở lại trong phòng họp: “Có chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ đều đến nơi đó thế?”
Đệ tử phụ trách tín hiệu hoảng sợ lắc đầu: “Vừa rồi màn hình mất tín hiệu, chờ đến khi hình ảnh khôi phục bình thường thì bọn họ đều đã vào trong hang núi, cụ thể có chuyện gì xảy ra con cũng không biết.”
Trương Tịnh Nguyên tức giận đập bàn: “Đây rốt cuộc là thứ gì mà lại dám ẩn nấp trong ảo cảnh của núi Long Hổ chúng ta mấy trăm năm trời! Đến cùng thì nó muốn làm gì?” Những người khác nghe vậy, trong lòng càng lạnh lẽo hơn, một thứ đã ẩn nấp mấy trăm năm, nghĩ kiểu gì cũng không phải loại lương thiện.
Lúc này, đám người trẻ tuổi trong hang núi nhìn cánh cửa lớn màu đen trước mặt, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi căng thẳng. Chẳng qua bọn họ đều là đệ tử ưu tú đến từ các môn phái, về tư chất tự nhiên hay là tư duy đều nổi bật hơn các sư huynh đệ đồng môn. Sau khi phát hiện mình đột ngột bị thay đổi địa điểm, ban đầu bọn họ còn có chút bối rối, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại, ngoái đầu xem xét tình hình xung quanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây