Hàn Hướng Nhu chỉ có thể tạm thời thu hồn phách của bà cụ vào trong bùa Thu Hồn. Bấy giờ, hồn phách của con mèo kia đang dùng móng vuốt đè chặt cá giấy xuống đất, ra sức liếm âm khí ở phía trên, dáng vẻ ngốc nghếch lại có chút đáng yêu.
Cô đưa tay xách hồn phách của mèo đen lên rồi bỏ ra bên ngoài kết giới, mấy con cá giấy rách nát cũng bị bỏ xuống trước mặt con mèo đen. Nó ngẩng đầu nhìn Hàn Hướng Nhu, kêu hai tiếng meow meow rồi ngậm con cá giấy lớn nhất do Hàn Thịnh Vĩ gấp lên chạy ra khỏi lối vào mộ.
Cô vốn định gấp mấy người giấy đưa thi thể của bà cụ về, song lại sợ nửa đường xảy ra chuyện gì, bèn dứt khoát để trong kết giới trước, giải quyết chuyện bên trong mộ rồi nói sau.
Hai anh em lại lần nữa bước vào cửa đá, khác với bên ngoài sáng ngời, bên trong hết sức tối tăm. Cả hai vừa mới vào được chẳng bao lâu, đã nhìn thấy một ít âm binh nhào tới. Hàn Thịnh Vĩ hết sức tự giác đi nghênh tiếp, vung gậy đập vang lên tiếng “vù vù”.
Anh sử dụng gậy rất tốt, nhưng mà linh lực trên người có hạn. Một âm binh mà Hàn Hướng Nhu chỉ cần một cú đấm là có thể đánh bay, mà anh phải tốn mất nửa tiếng mới có thể đánh tan đối phương. Cô đi theo đằng sau, trừ khi gặp phải thời điểm anh trai không chịu được mới tiến lên giúp đỡ, thời gian còn lại đều mặc cho bản thân anh đối phó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây