Con cá do cô xé bằng tay không chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo mà còn có cạnh thô, còn con cá được Hàn Thịnh Vĩ xé ra lại tinh xảo hơn nhiều. Chỉ thấy anh xé giấy thành một hình vuông, sau đó gấp lại vài lần thì ra được một con cá nhạn nhỏ. Anh cầm con cá gấp bằng giấy ngắm nghía một hồi, hết sức vênh váo đưa tác phẩm cho Hàn Hướng Nhu: “Mau nhìn đi, cá của anh đẹp lắm đúng không?” Anh chỉ vào đầu cá, nói: “Em vẽ mắt lên trên giúp anh, chắc chắn sẽ càng giống hơn.”
Cô nhìn con cá mà anh trai đưa tới, im lặng nhìn anh: “Em chỉ lừa gạt nó mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy đâu.”
“Nếu dùng để lừa gạt nói thì càng phải chân thực hơn, nếu không quá không nể mặt nói rồi.” Hàn Thịnh Vĩ cười ha hả: “Anh cũng gấp xong rồi, em vẽ lên đi.”
Hàn Hướng Nhu cam chịu lấy từ trong túi xách ra bút và chu sa, lúc đặt bút còn theo thói quen rót linh khí vào đầu ngọn bút rồi chấm mắt lên cho mấy con cá giấy. Chưa kể sau khi vẽ mắt rồi, con cá giấy do Hàn Thịnh Vĩ gấp trở nên vô cùng sống động, ngay cả mấy con cá hết sức thô do Hàn Hướng Nhu xé ra cũng có thể nhìn ra hình dạng con cá.
Cô cất đồ đạc đi, cầm mấy con cá giấy rồi hài lòng nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Không ngờ anh vẫn còn chút năng khiếu ha.” Anh gãi đầu cười hì hì, ngước mắt nhìn Hàn Hướng Nhu: “Sau đó chúng ta làm gì nữa? Kho chúng lên hả?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây