Hàn Hướng Nhu đẩy anh trai về phía trước, bản thân chui vào trong, lúc này mới phát hiện âm binh và âm hồn tới trước đó đã biến mất, chỉ còn lại một âm tướng này ở cửa lối vào mộ. Hàn Thịnh Vĩ vốn dĩ không phải đối thủ của âm tướng, rõ ràng có chút vất vả khi so đấu với âm tướng.
Anh nhập môn muộn mà thiên phú lại bình thường, nếu như muốn nhanh chóng nâng cao thì phải gia tăng kinh nghiệm thực tiễn. Lần này Hàn Hướng Nhu có ý định rèn luyện Hàn Thịnh Vĩ, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, cô sẽ không ra tay. Cho đến khi anh không thể sử dụng được một chút linh lực nào trên người nữa, bấy giờ cô mới tháo chuỗi đeo tay xuống, xoay một vòng trong tay rồi biến thành một thanh kiếm gỗ.
Trong phòng họp, Trương Tịnh Nguyên trông thấy một màn này, ngạc nhiên nhướng mày lên: “Lúc trước cô ấy đối phó với mao cương, tôi chỉ cảm thấy kiếm gỗ của cô ấy có chút đặc biệt, chỉ là không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra thứ cô ấy sử dụng lại là một món pháp khí thượng hạng.”
Đạo trưởng Trường Minh chần chừ một thoáng, quay đầu lại hỏi Trương Tịnh Nguyên: “Chưởng môn Trương còn nhớ bảo vật trấn phái của phái Thiên Nhất là cái gì không?”
Khi còn trẻ, bọn họ cũng chỉ xem những môn phái đã biến mất khỏi lịch sử như phái Thiên Nhất này là truyền thuyết, hoàn toàn không để bụng. Bây giờ Trương Tịnh Nguyên cũng hơn 60 tuổi rồi, có thể lục lọi từ trong trí nhớ ra ba chữ “phái Thiên Nhất” này cũng đã không dễ, chuyện chi tiết hơn thì sớm đã quên sạch sành sanh rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây