Hàn Hướng Nhu đang muốn tìm một chỗ để quan sát tình hình buổi tối, thấy vậy vội vàng kéo Hàn Thịnh Vĩ lách qua khe cửa đi vào nhà. Cô gái kia thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi bằng giọng điệu hơi trách cứ: “Muộn thế này rồi sao hai người vẫn còn lang thang trên đường, không muốn sống nữa à?” Cô ấy nói xong dường như sợ hãi giọng nói của mình quá lớn, vội vàng che miệng chạy nhanh vào nhà.
Nhà của cô gái này là một tòa nhà hai tầng, khi cô ấy mở cửa phòng ra còn vẫy vẫy tay với hai người, đợi sau khi Hàn Hướng Nhu đi vào bên trong mới phát hiện trong phòng sáng đèn, nhưng mà ở cửa sổ ngoại trừ treo một tấm rèm còn treo một tấm mành cỏ, cho nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy ánh sáng ở bên trong.
Cô gái dẫn hai người lên tầng hai, ở cầu thang tầng hai có một cửa kính, sau khi cô ấy để hai người đi vào thì đóng cửa kính lại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cha mẹ và anh trai tôi ở tầng một, hai người đi bộ nói chuyện khẽ thôi, nếu để họ biết tôi cho người lạ vào nhà sẽ mắng chết tôi đó.” Cô gái cầm bình giữ nhiệt rót hai ly nước nóng đưa cho hai người hỏi: “Tôi tên là Trịnh Tiểu Hà, là người của thị trấn này. Hai người là du khách từ vùng khác tới hả, trông rất lạ.”
Hàn Hướng Nhu nhấp một ngụm nước giống như vô tình hỏi: “Sao nhà cô lại treo đèn lồng trắng vậy, gần đây nhà có xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt của Trịnh Tiểu Hà đột nhiên thay đổi, có hơi lo lắng nói: “Chỉ có làm đám tang người ta mới treo đèn lồng màu trắng, nhà chúng tôi vẫn luôn treo đèn lồng màu đỏ mà.” Cô ấy càng nghĩ càng hoảng hốt trông dáng vẻ có hơi sợ hãi, lo lắng hỏi: “Thật sự là đèn lồng màu trắng ư?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây