Lúc hai người ra khỏi nhà họ Hà bên ngoài trời đã tối đen, trên trấn không có đèn đường, nhưng trên cổng mỗi gia đình đều treo hai chiếc đèn lồng, trái lại miễn cưỡng có thể chiếu sáng. Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy cơn gió thổi qua có hơi lạnh, anh ôm cánh tay run rẩy hai cái dậm chân: “Nơi này lạnh quá, chúng ta không tìm một chỗ qua đêm sao?”
Hàn Hướng Nhu im lặng nhìn anh: “Thời gian tổng cộng chỉ có ba ngày, anh vẫn còn muốn ngủ sao?”
“Vậy không ngủ cũng được, chỉ là anh cảm thấy lạnh quá.” Hàn Thịnh Vĩ run rẩy đi theo phía sau, nhìn Hàn Hướng Nhu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, không nhịn được hỏi: “Em không lạnh sao? Nếu em không lạnh thì cho anh mượn quần áo mặc được không?”
Hàn Hướng Nhu dừng bước nhìn Hàn Thịnh Vĩ cao 1m88 co mình thành một quả cầu, bất đắc dĩ thở dài: “Anh phải nhớ kỹ bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, giữ vững tinh, khí, thần của mình mới không bị lợi dụng sơ hở. Bây giờ tinh thần của anh đang thất thủ, tâm trạng bị huyễn cảnh quấy nhiễu, cho nên sẽ cảm thấy càng ngày càng lạnh.”
Hàn Hướng Nhu bảo Hàn Thịnh Vĩ ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, cô để tay trên đỉnh đầu của anh niệm pháp quyết: “Thái Thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, trí năng minh tịnh, thông đạt tiên linh, tâm thần an bình, tam hồn vĩnh cửu, phách vô táng khuynh*. Lập tức tuân lệnh!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây