Cũng không biết vì lý do gì mà cửa sổ của tất cả các nhà ở trấn nhỏ này đều đóng chặt, trên đường không có một bóng người. Hàn Thịnh Vĩ gác gậy lên vai đi từ đầu đường đến cuối đường, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc thì chúng ta ở đây làm gì? Không nhìn thấy người cũng chả nhìn thấy quỷ, vậy có phải chỉ cần tìm một ngôi nhà để chui vào ngây ngốc ba ngày ở đó là qua cửa không?” Hàn Hướng Nhu cũng không hiểu chuyện này lắm, chỉ nói: “Tìm một người hỏi thăm chút đã rồi nói sau.”
Hai người đi vòng tới mặt sau của con đường thì loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, hai người đi theo âm thanh phát hiện một căn nhà đang mở rộng cửa, trên cửa treo một mảnh vải trắng, giống như đang làm đám tang.
Hai người Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ cùng nhau đi vào, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi vội vàng ra đón hạ giọng hỏi: “Hai người có phải là thiên sư trong trấn mời tới không?”
Hàn Hướng Nhu nhập vai rất nhanh, bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, ông tên là gì? Tình hình trong nhà ra sao?”
Người đàn ông cầm tay áo lau nước mắt nói: “Tôi tên là Hà Đại, sáng sớm hôm nay mẹ tôi mới qua đời vì bệnh. Nhưng dựa theo quy định của trấn thì phải để yên thi thể trong ba ngày mới được chôn cất, nhưng mà ở trấn trên liên tục có chuyện xác chết vùng dậy, tôi thật sự sợ mẹ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây