Vu Kiệt nghe không hiểu ý nghĩa của những lời này, tuy nhiên trong lòng anh ta đoán đây có vẻ không phải lời tốt lành gì. Anh ta hoảng hốt lùi mấy bước về đằng sau, cho đến khi sau lưng đụng vào vách tường không còn nơi nào để đi nữa. Tiếp đến, Vu Kiệt trơ mắt nhìn Khương Manh Manh dần dần biến thành người giấy từ dưới lên trên. Trên mặt người giấy vẽ nét mặt cường điệu, trong tay xách giày bước từng bước về phía anh ta: “Anh phát hiện bí mật của tôi rồi nha...”
Thấy người giấy cách mình càng lúc càng gần, Vu Kiệt sợ hãi hét lớn rồi ngoẹo đầu bất tỉnh nhân sự.
Trong ô tô tư nhân ở dưới tầng, Hàn Hướng Nhu và Khương Manh Manh xem hình ảnh “livestream” từ người giấy không nhịn được lớn tiếng cười ha hả. Khương Manh Manh ngồi khoanh chân trần trên ghế phụ lái vỗ vỗ bắp đùi mình một cách đã đời: “Tuy rằng không tự tay đánh thằng chó đẻ kia một trận, nhưng mà có người giấy giúp tớ hù dọa anh ta cũng xem như là trút giận rồi. Cậu nói xem dù sao anh ta cũng là một ‘đóa hoa lạnh lùng xa cách’ lúc đi học, bây giờ mới mấy năm, sao lại sa đọa thành bộ dạng vậy rồi nhỉ?”
Hàn Hướng Nhu bật cười: “Đó là bởi vì lúc các cậu đi học không có phú hào, nếu như có con gái của phú hào, cậu đã phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta từ lâu rồi.”
Vu Kiệt bị người giấy dọa đến nỗi ốm nặng một trận, sau khi khỏi bệnh toàn thân gầy đi rất nhiều, khuôn mặt mà anh ta luôn tự hào cũng có thêm không ít nếp nhăn, trông già hơn mấy tuổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây