Khương Manh Manh giật mình trợn tròn mắt, nhìn cô với vẻ sùng bái: “Cậu thậm chí ngay cả tổng giám đốc Cố cũng dám sai khiến, Nhu Nhu, gan chó của cậu lớn hơn rồi ha.”
Hàn Hướng Nhu lườm cô ấy: “Có gì không dám chứ, tớ làm như vậy cũng là vì công ty, anh ấy không phối hợp mới là đồ ngốc.” Cô đưa tay chạm vào người giấy nhỏ, đoạn đối thoại ghê tởm lại lần nữa liên tục phát ra từ trong miệng nó. Khương Manh Manh nghe thấy giọng nói chán ngấy của Vu Kiệt, sắc mặt hết sức khó coi: “Đợi việc này xong xuôi, tớ thế nào cũng phải cầm giày cao gót đục đầu anh ta ra, nếu không uổng công tớ mua đôi giày này rồi.”
Cũng may 2 người ở bên trong cũng không làm họ buồn nôn quá lâu, sau một hồi hôn nhau, Vu Kiệt áy náy nói: “Nghiên Nghiên, trưa nay anh phải hẹn Khương Manh Manh ăn cơm, bây giờ chỉ còn lại nửa tháng, anh phải gia tăng thế công mới có thể thuyết phục cô ta trộm hồ sơ đấu thầu giúp chúng ta.”
“Em biết mà, có điều tối nay anh phải ở cạnh em. Cha em đi công tác rồi, buổi tối em sẽ ở trong căn hộ nhỏ.”
Vu Kiệt an ủi bạn gái xong thì gọi điện thoại cho Khương Manh Manh. Cô ấy bày ra vẻ mặt chán ghét sau khi thấy tên hiển thị trên màn hình, tiếp đó nháy mắt với Hàn Hướng Nhu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây