Ông cụ Hàn luyện kiếm pháp hai ngày, phát hiện Hàn Thịnh Vỹ và Hàn Hướng Nhu tám giờ sáng mới dậy. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi như vậy ông ấy quả thật không thể chịu được, buổi sáng ngày thứ ba lúc ra cửa ông ấy đã dẫn cả Hàn Hương Nhu và Hàn Thịnh Vĩ cùng đi ra ngoài luyện kiếm.
Hàn Hướng Nhu còn dễ nói, dù sao sắp lên đại học cuộc sống đều như vậy. Trong khi học đại học, về quê nghỉ đông nghỉ hè cũng không thể trốn thoát khỏi số mệnh ngủ dậy lúc bốn giờ sáng, hôm nay ông cụ Hàn năm giờ mới gọi bọn họ dậy là đã nhân từ lắm rồi. Tương đối mà nói, Hàn Thịnh Vĩ rất thê thảm, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng dậy sớm. Tuy nhiên, bản thân là đệ tử vừa mới nhập môn, còn đắc tội tổ sư gia, anh hoàn toàn không dám phản kháng, chỉ ngoan ngoãn thu thập đồ đạc rồi đi theo.
Cứ tưởng rằng dậy sớm đã là một bi kịch, nhưng Hàn Thịnh Vĩ không ngờ chính là điều khiến anh tuyệt vọng vẫn còn ở phía sau. Ông cụ Hàn xách theo kiếm gỗ đào, nhìn hai tay Hàn Thịnh Vĩ trống không thì không hài lòng nhìn anh: “Sao cháu không mang theo pháp khí? Thân là con cháu huyền mồn đi đâu cũng phải mang theo, mang theo bên mình càng lâu thì pháp khí mới hòa hợp với tâm trí của cháu được.”
Hàn Hướng Nhu nhìn dáng vẻ bối rối của Hàn Thịnh Vĩ thì không nhịn được cười, cô tháo chiếc vòng tay bằng gỗ có hình tia sét của mình xuống, chiếc vòng tay bay lên không trung hóa thành kiếm gỗ ngoan ngoãn rơi vào tay Hàn Hướng Nhu. Cô nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng của Hàn Thịnh Vĩ có lòng tốt nhắc nhở: “Anh, anh còn không nhanh lấy gậy thiêu hỏa của mình ra?”
Hàn Thịnh Vĩ tuyệt vọng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất: “Tổ sư gia ơi, ngài cho một tia sét đánh chết con đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây