Đôi mắt đối diện vốn dĩ tràn đầy đề phòng và lo lắng, có điều sau khi trông thấy phản ứng của cậu ta thì bỗng nhiên bình tĩnh lại, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ gọi: “Vương Uy?”
Vương Uy nghe thấy giọng nói quen tai, nơm nớp lo sợ hạ cánh tay đang che đầu lại xuống, cẩn thận quan sát “thứ” bẩn thỉu dưới gầm giường. Kế đó, cậu ta ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Lý Hoành?”
Lý Hoành chui ra khỏi gầm giường, còn chưa kịp đứng thẳng người đã thấy một bóng dáng trong suốt “vèo” một tiếng chui qua người mình. Cậu ta bất đắc dĩ xoay người, một lát sau thấy Vương Uy mỉm cười xấu hổ chui ra từ trong vách tường, mặt mũi lúng túng xoa xoa gáy: “Xúc động quá nên vô tình chạy nhanh.”
Lý Hoành bật cười hai tiếng rồi im lặng, cậu ta nhìn thân thể trong suốt của anh em tốt, mắt đỏ ngầu: “Xin lỗi, nếu không phải tôi kiên quyết kéo cậu đến nơi này, cậu cũng sẽ không mất mạng.”
Vương Uy gãi gãi gáy, cười ha ha một cách đần độn: “Thật ra chuyện này không liên quan đến cậu, chủ yếu là bản thân tôi tiện tay nắm lấy cánh tay kia. Aiss, cậu không biết trong máy móc kia đáng sợ cỡ nào đâu, một tầng xác chết rất dày đó, ngay cả chỗ trở mình cũng chẳng có. Còn có người đó...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây