Vương Uy sợ hãi làm hồn phách trong suốt thêm một chút, toàn thân run rẩy như cái sàng: “Tôi, tôi, tôi, tôi vẫn nên đi tìm người đây, tôi, tôi, tôi bảo đảm không làm bậy nữa...”
Hàn Hướng Nhu trợn mắt nhìn cậu ta rồi cất bùa lại vào túi, Vương Uy thấy mình tránh được một kiếp lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta điều khiển thân thể bay lên trần nhà, thuận lợi xuyên qua trần nhà chui vào một phòng khám bệnh. Hủ thi trong phòng khám có lẽ đều chạy đến sân trước nhà máy bị Hàn Hướng Nhu thiêu rụi rồi, sảnh lớn trống rỗng không có gì cả.
Vương Uy lơ lửng trên không trung, tìm hai vòng không thấy người sống, bèn lắc mông xuyên qua nền nhà dày cộm chui lên tầng 2: “Thật ra làm ma chơi cũng vui lắm, không cần leo cầu thang nữa ha ha ha...”
Hồn thể của cậu ta mới chui ra được một nửa đã đối diện với một đôi mắt đỏ tươi. Hai con ma đối mặt một giây, tiếng cười vui vẻ của Vương Uy lập tức nghẹn lại trong cổ họng, thay vào đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Ma kìa á á á á!”
Cậu ta cảm nhận được áp lực và quỷ khí trên người đối phương, sợ đến nỗi đầu cũng trong suốt, hoảng loạn rụt đầu về trong sàn nhà. Toàn thân cậu ta cong thành hình chữ “n”, vừa giãy giụa vừa liều mạng lớn tiếng hét: “Đại đại đại đại sư sư sư sư sư sư... Cứu với... Lúc này thật sự sắp mất mạng ma rồi...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây