Ngải Thi Thi nhớ đến chuyện ngày hôm qua, vẻ mặt bi tráng: “Ban ngày xem như vẫn an toàn, ai ngờ đến tối cửa bị đập vỡ, bốn người bọn em bị kéo ra. Lúc ấy bọn em còn tưởng rằng bản thân phải chết rồi, ai mà ngờ...”
“Ai ngờ phải đánh bài poker với ma.” Mặt mày Vạn Hiểu Vũ tuyệt vọng: “Đời này em cũng không muốn nhìn thấy bài poker nữa.”
Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ bả vai cô ấy một cách đồng cảm: “Nghĩ thoáng chút, để các em chơi cùng dù sao cũng tốt hơn là giết các em. Được rồi, tất cả đừng khóc nữa, chúng ta tìm hai đứa còn lại kia rồi cùng dẫn các em ra ngoài nào.”
Bốn người gật đầu, theo sát sau lưng cô, còn thiếu mỗi vươn tay ra nắm lấy vạt áo cô mà thôi. Hàn Hướng Nhu ra khỏi ký túc xá, ngẩng đầu nhìn Vương Uy, nhất thời sa mạc lời: “Cậu nằm bò trên đó giả vờ mình là bóng đèn à?”
Vương Uy lơ lửng bay xuống dưới, ôm lấy bản thân với vẻ mặt hãi hùng: “Tôi cảm thấy sấm sét kia của chị còn đáng sợ hơn cả nhà ma nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây