Từng cánh tay đầm đìa máu tươi thò từ bên trong ra ngoài, tựa như muốn tóm lấy gì đó. Cô ngồi xổm xuống nhìn vào trong khe hở máy móc, loáng thoáng có thể thấy trong đó ẩn giấu không ít thi thể. Hàn Hướng Nhu đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời bỏ qua cho thi thể trong máy móc, cô thật sự rất lười tháo số máy móc này ra, không bằng để lại nơi này cho Trương Chiêu Dục đến xử lý là được.
Cô đi vòng quanh chỗ máy móc ra ngoài, lại trông thấy một thi thể lượn lờ không mục đích trong phân xưởng. Cậu ta vừa đi, thịt trên người vừa rớt xuống, trông thê thảm không nỡ nhìn. Hàn Hướng Nhu thấy hồn phách của cậu ta vẫn còn ở trong người, bèn ném ra một lá bùa Dẫn Hồn để kéo hồn phách ra.
Hồn phách của Vương Uy ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi thân thể, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước bay tới. Cô kéo cậu ta lại độ một ít âm khí, cho đến khi thấy hai mắt cậu ta sáng suốt trở lại mới buông tay ra, hỏi: “Tên cậu là gì?”
“Tôi tên là Vương Uy.” Cậu ta cúi đầu liếc nhìn chân mình lơ lửng trên mặt đất, mặt mày lộ ra vẻ kinh hãi: “Tôi đã chết rồi ư?”
Hàn Hướng Nhu nhìn cậu ta với vẻ thông cảm: “Cậu hẳn là bị mắc vào trong máy móc xoắn lại mà chết, cậu ra khỏi máy móc như thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây