Hàn Hướng Nhu lập tức nhíu chặt mày khi nghe Trương Thịnh thuật lại tình hình qua điện thoại: “Không hiểu sao ngay cả địa chỉ nhà ma cũng vô cùng phiền phức, không tìm ra được. Hơn nữa bọn họ đã mất tích một ngày một đêm, rất khó để đảm bảo tình hình bây giờ như thế nào. Chị có thể giúp em chuyện này nhưng em phải nói rõ tình hình với dì cả và những phụ huynh khác, chị không muốn tốn công tốn sức mà còn bị người ta oán trách.”
Trương Thịnh vội vàng nói: “Bốn gia đình đều là người địa phương, bây giờ chúng em mới ra khỏi đồn cảnh sát phía nam. Vừa rồi em có nhắc với bọn họ mình biết một đại sư, bọn họ mong chị có thể tới một chuyến để gặp mặt nói chuyện.”
Hàn Hướng Nhu tính toán vị trí một chút rồi nói: “Chị ở khá xa nơi đó, để tiết kiệm thời gian, chúng ta hãy gặp nhau ở đoạn giữa đi. Gặp mặt ở quán Starbucks trên đường Xương Minh nhé.”
Cô cúp điện thoại, quay sang nhìn Hàn Thịnh Vĩ bên cạnh: “Em có việc phải làm ở đây, anh tự về đi nhé.”
Anh cũng đã nghe thấy nội dung trong cuộc điện thoại, nếu là trước kia thì có thể anh còn muốn đi xem một chút, nhưng từ lúc bị yêu cây chà đạp thì Hàn Thịnh Vĩ đã hoàn toàn dập tắt ý định đi hóng hớt. Làm người tốt lắm mà, không nên ra ngoài tìm chết làm gì, ngộ nhỡ anh lại bị thứ gì đó tóm được thì quả thực chết cũng không kịp khóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây