Trương Chiêu Dục lấy chứng minh nhân dân của mình ra quơ quơ: “Không sao đâu, chuyện này cục của chúng tôi có thể quản lý được. Đi thôi, chúng ta đi xem xẹm.”
Tòa nhà mà Bạch Tiểu Cẩm ở có vẻ đã được xây khoảng bảy tám năm, ổ khóa cửa căn hộ dường như đã hỏng từ lâu, hai cánh cửa chỉ khép hờ. Sau khi hai người đi thang máy lên tầng không cần phân biệt phương hướng đã đi thẳng tới căn nhà ở giữa. Hàn Hướng Nhu đặt ngón tay lên chuông cửa, do dự một lát rồi hỏi: “Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, anh chắc chắn chúng ta sẽ không bị đánh chứ?”
Trong mắt Trương Chiêu Dục hiện lên nụ cười: “Không sao đâu, chúng ta phá án là chuyện bình thường mà.”
“Đinh đong! Đinh đong!” Tiếng chuông cửa vang lên trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, bà đồng đang làm phép ở trong phòng bị dọa cho sợ hết hồn, bà ta nhìn cây nến bị chính mình đẩy ra, ánh mắt u ám trợn trừng nhìn mẹ Bạch: “Bà có nói việc này với người khác không?”
“Tôi không có.” Mẹ Bạch cũng có hơi bối rối, dáng vẻ không biết nên làm thế nào. Dường như bà đồng sợ tiếng chuông cửa quấy rầy vong hồn, không cam lòng nói: “Bà đi xem là ai đi, nếu người không quan trọng thì đuổi họ đi, đừng để ảnh hưởng đến chuyện quan trọng của bọn trẻ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây