Thoái Hóa Toàn Cầu (Dịch)

Chương 86: Hỗn loạn

Chương Trước Chương Tiếp

Vấn đề khó khăn mà bọn người Trương Vĩ Diệu muốn đối mặt không chỉ có đồ ăn, mà còn cả loài người nữa.

Tận thế đột nhiên xảy ra làm hơn một ngàn du khách bị kẹt tại khu nghỉ dưỡng này. Người người đều cần thức ăn và ngủ nghỉ, mỗi phút mỗi giây đều tiêu hao số lượng lớn lương thực. Chỉ trong một ngày, số lượng đồ ăn dự trữ của khu nghỉ dưỡng này đã bị cướp sạch. Ngày thứ hai đã có mười mấy vụ ẩu đả vì đồ ăn, có hơn mười người bởi vậy mà bị thương nặng hoặc chết ngay tại chỗ. Cũng may lực lượng bảo vệ của khu nghỉ dưỡng khá hùng hậu, tăng thêm đặc công của Trương Vĩ Diệu cũng hỗ trợ mới có thể khống chế lại tình hình. Thế nhưng những chuyện này, hầu như không ảnh hưởng tới người thần bí trong xe Audi chút nào.

Ngay ngày đầu tiên, người thần bí này mang theo bốn vệ sĩ, chiếm cứ mấy gian phòng xa hoa nhất của khu nghỉ dưỡng này. Ngày bình thường thì Trương Vĩ Diệu chỉ thấy những vệ sĩ này xuất hiện, liên tục đưa đồ ăn vào trong căn phòng, cũng không thấy người thần bí đi ra, có vẻ như không lo lắng chút nào về việc bị kẹt tại đây.

Trương Vĩ Diệu tìm cớ tiếp xúc với đối phương, muốn hỏi thăm xem bước tiếp theo nên làm gì, thế nhưng đối phương chỉ nhờ vệ sĩ truyền lời, để Trương Vĩ Diệu bình tĩnh chờ đợi cứu viện, không thèm gặp mặt Trương Vĩ Diệu lần nào.

Nghĩ tới những điều này thì Trương Vĩ Diệu cảm thấy khá khó chịu, ông ta quay người đi về phía cửa chính. Ngoài cửa hai đặc công thấy vậy, lập tức tới đón, một người đặc công cao gầy nói bằng giọng lo lắng: “Cục trưởng, không tốt rồi, những người sống sót trong khu nghỉ dưỡng này lại tới gây chuyện, muốn chúng ta giao người thần bí trong xe Audi kia, nếu không thì họ sẽ xông tới!”

“Hả? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao những người kia lại biết trong xe Audi có người? Là ai để lộ tin tức ra?”

Trương Vĩ Diệu rất giận dữ, sắc mặt khá khó nhìn. Nếu người thần bí mà bị tiết lộ ra ngoài thì chuyện này sẽ trở nên rất phiền phức. Gần đây, Trương Vĩ Diệu đã cảm thấy không thể khống chế những người sống sót nữa rồi. Đói khát và sợ hãi mang tới tức giận đang dần dần xóa bỏ lý trí của đám người này.

Ngay đêm qua, có đặc công tới báo, trong góc có một bộ xương của loài người. Trương Vĩ Diệu lúc trước cũng là một cảnh sát hình sự, mười đặc công cạnh ông cũng là đều là những cảnh sát xuất sắc nên họ đều nhìn ra được những dấu răng trên bộ xương chắc chắn không phải là dấu răng của thú hoang.

Là dấu răng của loài người, có người đang ăn thịt người! Trong số hơn ngàn người sống sót này đã có người không thể chịu đựng sự tra tấn của đói khát, đã làm ra một chuyện kinh khủng như vậy.

Trương Vĩ Diệu cũng không nói chuyện này ra, dùng kinh nghiệm của ông ta thì muốn tìm được kẻ ăn thịt người thì rất đơn giản. Thế nhưng ông ta cũng không làm như vậy mà mệnh lệnh đặc công không thể rời khỏi nơi đây, phải cam đoan bọn họ có thể bảo vệ người thần bí kia an toàn.

Trương Vĩ Diệu rất rõ ràng, cho dù tìm được kẻ ăn thịt người thì làm sao? Giết chết tên đó sao? Đừng nói đùa, trong tình hình hỗn loạn, người người đều lo lắng và sợ hãi như này, hai bên chỉ cần có xung đột thì hơn ngàn kẻ đói khát kia sẽ tấn công những cảnh sát ở đây ngay.

Lúc này, trong tay Trương Vĩ Diệu chỉ có mười mấy cây súng và mấy trăm viên đạn mà thôi, một khi có bạo động xảy ra thì chút vũ khí này sẽ không có tác dụng gì. Hiện tại chỉ có thể hi vọng vào cứu viện của người thần bí kia, như vậy thì Trương Vĩ Diệu mới có thể an toàn mà thoát khỏi nơi đây.

Đáng tiếc là điều ông ta lo lắng vẫn xảy ra, không có bức tường nào ngăn cản được cơn gió cả, không biết từ đâu, những người sống sót lại biết tới tin tức của người thần bí.

Tất cả mọi người đều đang đói khát thế nhưng người thần bí vẫn đang thưởng thức những món ăn ngon lành... Loại không công bằng trong hoàn cảnh thối nát này đã làm những người sống sót mất đi lý trí, để bọn họ biến thành bạo dân.

Nghĩ tới những điều này làm Trương Vĩ Diệu cảm thấy lạnh cả sống lưng, không tự chủ nghĩ lại thi thể đã bị biến dạng lúc trước. Đó là một thi thể của một cô gái, da rất trắng và cũng rất mềm. Khi con người đã đánh mất lý trí thì họ sẽ không quan tâm mình đang ăn thịt dê hay là thịt người... Không thể để những bạo dân kia xông tới được, coi như giết hết họ cũng không thể để họ tới được!

“Cục trưởng, không phải là chúng ta để lộ, mà là những người vệ sĩ kia đã mang về một con hươu sao, lúc này họ đang giết hươu ở ngay bên ngoài, những người sống sót kia thấy vậy nên đi theo!” Một đặc công bên cạnh Trương Vĩ Diệu giải thích, khi nhắc tới con hươu sao kia thì cổ họng cũng nhúc nhích, con hươu kia đúng là có sức hấp dẫn rất lớn đối với gã.

“Hươu sao? Hươu ở đâu ra? Những động vật ngoài kia đang nổi điên rồi, làm sao có thể săn được hươu?”

Trương Vĩ Diệu rất bất ngờ, mấy ngày qua ông ta cũng chiến đấu với rất nhiều thú hoang biến dị, ông ta biết những con thú này rất hung tàn. Hiện tại lại nghe thấy có người săn được hươu nên phản ứng đầu tiên của ông ta chính là không tin.

“Cục trưởng, là sự thật. Người vệ sĩ kia cõng hươu trở về thì các anh em cũng rất giật mình. Ngài không biết đâu, con hươu kia quá lớn, sắp to bằng bò tót của Tây Ban Nha rồi, cơ bắp nổi bật, không tới một ngàn cũng phải được tám trăm cân, coi như mọi người đều ăn thì vẫn còn thừa.”

...

Lời nói của người đặc công làm Trương Vĩ Diệu ngơ ngẩn, sau đó ngọn lửa tức giận dâng lên. Mẹ nó, họ xem Trương Vĩ Diệu ông là khỉ sao?

Mọi người đều biết tính tình của hươu sao đều là dịu dàng ngoan ngoãn, thế nhưng hươu nặng tới ngàn cân còn có thể dịu dàng ngoan ngoãn nữa sao?

Đồ đần đều biết những động vật bên ngoài đang biến đổi kinh người, con hươu này có thể sống sót ở bên ngoài thì sức mạnh của nó chắc chắn không yếu. Thế nhưng bây giờ thì sao? Người vệ sĩ kia không chỉ giết chết con hươu này, còn khiêng nó trở về, cũng mổ nó ngay trước mắt những người sống sót. Điều này nói rõ cái gì? Đó là người thần bí kia mạnh mẽ tới mức không cần bọn họ bảo vệ.

Cố gắng nén lại lửa giận, Trương Vĩ Diệu cầm súng lên, gọi mấy người đặc công đi ra ngoài cửa. Trương Vĩ Diệu hạ quyết tâm, ông phải gặp người thần bí kia, nếu như đối phương vẫn không đồng ý thì Trương Vĩ Diệu đành phạm tội chống lại mệnh lệnh cũng phải dẫn người chạy trốn khỏi nơi đây.

“Tí tách, tí tách!”

Vừa ra cửa, Trương Vĩ Diệu đã cảm thấy bầu không khí nơi đây khá kỳ dị. Trước quảng trường, hơn bảy, tám trăm người sống sót lại không có kẻ nào nói chuyện. Trong sân lớn như vậy chỉ có tiếng máu tươi rơi tí tách, làm cho người ta cảm thấy rùng mình.

Trương Vĩ Diệu vô ý thức mà nhìn tới phía trước, chỉ thấy một người đàn ông đang cởi trần lộ ra cơ thể mạnh mẽ hơn nhiều trâu rừng, đang dùng dao găm mổ xẻ con hươu, động tác đâu vào đấy, không nhanh không chậm, giống như không phải là mổ xẻ mà đang thể hiện một loại nghệ thuật vậy. Mà trước người gã đã nằm mấy người đàn ông, máu tươi trên người họ chảy xuống, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng máu rất rộng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)