“Đoàng! Đoàng! Đoàng đoàng!”
Giống như là quăng bốn khối đá lớn vào mặt nước đang tĩnh lặng, lựu đạn liên tiếp nổ tung, đám chuột đông nghịt trong phút chốc tạo thành bốn đóa hoa cực đại nở ra, vô số những con chuột thoái hóa bay lên không trung, kêu la thảm thiết, rồi lại tiếp tục bị những mảnh lựu đạn vỡ sắc nhọn xé nhỏ thành từng mảnh trong không trung, tạo thành một cơn mưa máu bao trùm toàn bộ phạm vi trong vòng một km.
“Quá đã!”
Hoàng Long móc ra hai viên lựu đạn một lần nữa nhưng lần này hắn không ném vào đám chuột mà ném về phía Thượng Ất, hét lớn: “Thượng Ất, cẩn thẩn đạn khói!”
“Mau chạy, đừng dừng lại! Đi tới giữa hồ!”
Nhìn thấy bước chân bị đám chuột cản trở, tinh thần Thượng Ất hơi chấn động, một lần nữa dưới bàn chân bùng phát ra một nguồn sức mạnh, như thể con chim yến với thân hìn chao đảo, xuyên rừng, cuối cùng cũng chạy thoát khỏi đội ngũ. Có điều Thượng Ất không hề dừng lại mà lớn tiếng kêu mọi người rời đi theo hắn, đồng thời thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau, trong mắt lộ ra sự lo lắng sâu sắc.
“Nổ chết nhiều chuột thoái hóa như vậy, lần này có lẽ không thể gỡ bỏ được mối thù với vua chuột bạch, không biết đảo giữa hồ có thể chống cự lại nổi sự công kích của biển chuột này không. Phải đi ngay lập tức, rõ ràng sự chuẩn bị phòng ngự lúc trước là không đủ, thằng nhóc vua chuột bách quả thực quá kinh khủng!”
…
Trong căn biệt thự ở đạo giữa hồ, ánh đền chập chờn trong chiều hoàng hôn, Trần Phong cẩn thận xử lý vết thương trên người Thượng Ất, từng giọt nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt dây, không ngừng rơi xuống mặt đất.
“Ông xã, nhiều vết thương như vậy, anh không đau sao? Nếu thấy đau thì hãy kêu lên, trong lòng em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Trần Phóng lẩm bẩm trong miệng, Thượng Ất quay đầu lại, nhé răng, cố nặn ra một nụ cười khổ, nói nhẹ nhàng, an ủi: “Vợ ngốc, bên dưới có nhiều người ở vậy, nếu như anh kêu đau, thì chắc chắn ngày hôm sau họ sẽ chê cười anh chết mất.”
“Vậy thì cũng không thể cứ chịu đựng, nhiều vết thương như vậy, ai mà chịu cho nổi? Đều tại em không tốt, nếu không phải vì em thì sao anh lại phải chịu thương nặng như vậy chứ.”
Hai mắt Trần Phóng ướt đẫm lệ, tựa đầu vào ngực Thượng Ất, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve những dấu răng nhìn mà khiến người khác giật mình kia, trong lòng thầm tự trách mình. Từ sau khi chạy ra khỏi tầng hầm, Thượng Ất mang theo mọi người, chạy một mạch đến thẳng biệt thự ở đảo. Sau đó lại dành cả buổi chiều, chỉ huy đám người Mai Lập Tân tăng cường phòng ngự xung quanh, cho đến khi màn đêm buông xuống mới miễn cưỡng đi nghỉ ngơi. Đến lúc này, toàn thân Thượng Ất đã thấm đẫm máu, những vết thương vốn dĩ đã sắp lành miệng thì lại bị bục ra do dùng sức quá mạnh, cả người nhìn vô cùng thảm hại, giống như vừa được vớt ra khỏi vũng máu vậy.
“Không sao bà xã, chỉ cần người anh em nhỏ của anh không bị thương là sáng sớm ngày mai sẽ lại dồi dào sinh khí ngay thôi.”
Thượng Ất nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Phóng, lần theo mép đùi của cô di chuyển lên phía bụng dưới. Cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của đôi bàn tay, Trần Phóng liền nũng nịu, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng rụt tay lại, nói với giọng mang theo sự trách móc.
“Anh đúng là xấu xa, bị thương đến mức độ này mà vẫn còn nghĩ được tới chuyện đó, không được đâu!”
“Không sao, đây đều là những vết thương ngoài da. Bà xã em biết không, khi anh biết em và Lạc Lạc gặp nguy hiểm, ảnh chỉ muốn lập tức mọc ngay đôi cánh bay đến bên mẹ con em. Nếu hai người có xảy ra chuyện gì thì dù có chết anh cũng sẽ phải…”
Thượng Ất giữ khăng khăng bàn tay nhỏ của Trần Phóng, để hơi ấm truyền trong bàn tay cô, đồng thời rúc đầu vào ngực cô, tham lam hít lấy mùi sữa cũng với hương thơm ngọt ngào. Chỉ có lúc này thì thần kinh căng thẳng của Thượng Ất mới có thể trở nên nhẹ nhõm, mới có thể cảm nhận được sự an toàn.
“Ông xã!”
Trần Phong phát ra một âm thanh mơ hồ, không rõ, Thượng Ất dường như đã phá vỡ lý trí của cô, hơi thở dốc nóng bỏng đến từ lồng ngực khiến Trần Phóng rơi vào trạng thái đê mê trong nháy mắt. Và thế là, trong căn phòng tối lờ mờ, một cơ thể trắng như tuyết cùng với một cơ thể loang lổ những vết máu bắt đầu điên cuồng quấn lấy nhau. Những vết thương chằng chịt trên cơ thể Thượng Ất giống như là thuốc kích dục, mỗi lần cơ thể chuyển động là những vết thương kia như thể đang chạm vào những sợi dây thần kinh của Thượng Ất gây ra đau đớn, khiến hắn chỗ đó của hắn trở nên dũng mãnh vô cùng.
Làm đàn ông, phải vì người mình yêu thương trên chiến trường mà tung ra nhiệt huyết, lại càng phải thể hiện được tình yêu trên giường. Đêm nay, hai người đã thầm định không ngủ, chỉ có ánh trăng cùng sự tĩnh lặng bên ngoài căn phòng làm bạn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mai Lập Tân đem theo Vương Cương, Tường Tử đợi dưới lầu từ sớm, khuôn mặt đầy lo lắng đợi Thượng Ất đi ra.
Theo như sự sắp xếp lúc trước của Thượng Ất, đám người Mai Lập Tân không có đủ tư cách sống trong biệt thự của khu dân cư, Mai Lập Tân không hề oán hận về điều này. Con người ta khi đã đến tuổi trung niên, thì sao Mai Lập Tân lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chứ? Thượng Ất mới tiếp xúc với bọn họ chưa quá một ngày, không tin tưởng bọn họ cũng là lẽ thường tình, tương lai nếu muốn được Thượng Ất coi trọng thì bản thân cần phải tự mình đi giành lấy.
Thế nhưng tối quá khi Thương Ất trở về trong bộ dạng thảm hại đã khiến Mai Lập Tân giật mình. Toàn thân đầy máu, mặt toàn vết thương, cả người cứ như thể mới chui ra khỏi địa ngục vậy. Cho dù như vậy, Thượng Ất vẫn ôm chặt một người phụ nữ cũng hai đứa trẻ, cho đến khi vào trong phòng mới buông tay ra.
“Xem ra người phụ nữ kia chính là bà chủ, sau này phải hầu hạ cẩn thận. đứa bé nhỏ đang mặc tã kia chắc là cậu chủ nhỏ, càng không được phép lơ là. Nhưng còn đưa bé bẩn bẩn thỉu thỉu kia là thế nào, là một đứa bé lang thang được đại ca thiện tâm nhặt về hay sao? Sao nhìn có vẻ ngây ngô vậy, hơn nữa còn có chút cảm giác thân quen?”
Mai Lập Tân tò mò nhìn Đầu Đất, trong lòng tràn ngập sự nghi ngờ, gã ta rất muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì. Có điều này ở dưới lầu chỉ có Đỗ Giai Tuệ đang bận rộn nấu cơm. Điền Bá thì đã đi ra ngoài từ sớm, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu. Còn Hoàng Long thì đang ngồi lẳng lặng ở cửa thang máy đi lên lầu hai, giống như một bức điêu khắc không thèm nhúc nhích, chằm chằm trông coi sự an toàn của lầu hai.
Không ai bắt chuyện với Mai Lập Tân, Mai Lập Tân nghĩ ngợi một lúc rồi đành phải đi đến gần Đầu Đất để thăm dò, hắn quỳ xuống đất, cẩn thận hỏi:
“Cậu bạn nhỏ, cháu tên là gì? Thương Ất là người như thế nào đối với cháu?”
“Ba, ba, chú tốt bụng, là ba”
Đầu đất cười hì hì vui sướng, không thèm ngẩng đầu lên mà tiếp tục nghịch mấy viên đá dưới chân.
“Ba? Chú? Choáng quá, là quan hệ kiểu gì vậy?” Mai Lập Tân chau mày, gã ta không hiểu đầu đất đang nói gì. Nhưng vốn định tạo một mối quan hệ tốt đẹp với đại ca nên Mai Lập Tân vẫn hết sức kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cậu bạn nhỏ, cháu nói Thượng Ất là ba của cháu phải không? Vậy chú là ai?”
“Chú chính là ba, ba là người tốt, đã cứu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nói… muốn đến tìm ba.”
Cái gì lằng nhằng thế này, chú làm sao có thể là ba được? Lẽ nào Thượng Ất vừa mới đi ra ngoài một chuyến, nhắm được cô gái nào đó nên người ta tặng hắn luôn một đứa con trai hay sao? Còn nữa, Tiểu Bạch lại là ai nữa đây?
Mai Lập Tân vò đầu bứt tai, dường như muốn nổ tung. Mẹ kiếp! giờ muốn nịnh nọt đại ca lại phải tốn sức đến thế sao? Nghĩ đến việc trước đây tặng quà cho lãnh đạo thành phố cũng không mệt đến như vậy!
“Lão Mai, anh đừng hỏi nó nữa, nó là một đứa ngốc, bà xã Trần Phóng của tôi mang nói về.”
Vào thời khắc quan trọng, giọng nói trong trẻo của Thượng Ất từ trên lầu truyền xuống. Đám động tìm kiếm theo tiếng nói, thì thấy Thượng Ất mặc quần áo chỉnh tề đang chậm rãi đi từ lầu hai xuống.