396. Con bọ lớn
“Ồ, vậy chúng ta đợi ở đây sao?” Thượng Ất nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên không đợi, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy… E hèm, ý của tôi là, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây.” Lâm Hổ nói: “Chỉ vài ngày trước, chúng tôi đã tìm được một con đường khác có thể vượt qua thủy triều dung nham để đến trung tâm của vết nứt, nhưng con đường này rất hẹp và hầu hết chúng tôi ở đây không ai có thể đi qua, vì vậy cần có người đi đến chỗ đã đặt mìn ở phía trước để làm nổ nó… Ừm, ban đầu chuyện này là do Chu Cửu Thân làm nhưng mà bây giờ nó đã bị giết, e rằng chỉ có thể nhờ con mèo nhỏ của ngài đi thôi.”
“Tôi?” Khi bị Lâm Hổ đột nhiên nhắc tới, Tống Địch giật mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng lắc đầu: “Không được, tôi… tôi sợ bóng tối!”
“Ừm, ta hiểu được tâm tình của cô, một cô gái nhỏ nhất định sẽ sợ hãi.” Thú Vương thành khẩn nói, nhưng sau đó lại nói: “Nhưng cô đã thấy đấy, trừ cô ra, không ai ở đây thích hợp để khám phá hang động. Trừ khi chúng ta bỏ con đường mới này, đợi thủy triều dung nham kết thúc rồi mới đi xuống. Tuy nhiên, một khi thủy triều dung nham phun trào thì không ai có thể nói được khi nào nó kết thúc, có lẽ sẽ mất một thời gian, vài giờ hoặc có thể là vài ngày, điều này tôi cũng không chắc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây