337. Tên tôi là Thủy Thanh Nhan
“Bởi vì ba mẹ các ngươi trộm cá của đội trưởng Điền Ba, tất cả mọi thứ trong hồ Tổ Ưng đều thuộc về đội trưởng Điền Ba, bất luận kẻ nào dám trộm cá cũng nhất định phải chết!”
Chiến sĩ Thành Thượng Nhạc gầy gò lạnh lùng nói, trong mắt không có bất kỳ dao động tình cảm nào, giống như vừa mới dẫn đầu giết ba người vừa rồi cũng không phải là hắn ta, mà là người khác.
“Chu Thiết, cậu nói sai rồi, hồ Tổ Ưng cũng không thuộc về tôi...” Sau lưng chiến sĩ gầy gò cao lớn, Điền Ba chậm bước đi tới, dùng giọng điệu chắc chắn nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, tất cả mọi thứ ở hồ Tổ Ưng và căn cứ Tổ Ưng đều thuộc về lãnh chủ Thành Thượng Nhạc, Thượng Ất. Nhất định phải nhớ kỹ điểm này, nghe rõ chưa?!”
“Nghe rõ rồi, tất cả mọi thứ ở căn cứ Tổ Ưng vĩnh viễn thuộc về lãnh chủ Thượng Ất của chúng ta! Tất cả những người cố gắng ăn cắp một cành cỏ hay một ngọn cây cũng đều phải chết! Chết! Chết!” Chiến sĩ Thành Thượng Nhạc đồng thanh hô, giống như đang tiến hành một loại lời tuyên thệ thần bí mà trang nghiêm nào đó, nghe đến mức khiến cô bé tóc ngắn kinh ngạc sửng sốt, ngược lại đột nhiên phẫn nộ kêu lên: “Thượng Ất là ai, tôi muốn tìm hắn báo thù! Hắn đã giết ba mẹ tôi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây