“Không được rồi, không được rồi, ở đây hôi chết đi được...Chủ yếu là mùi chua kia... Thượng Ất, anh vừa mới nói mùi chua kia là mùi từ thứ đồ kia màì, cơ thể con người thoái hóa đúng không? Thật là hun chết bà cô tôi rồi, ở đây có bao nhiêu thứ đồ như vậy? Còn có mũi của những người sống sót trong bãi đậu xe dưới lòng đất đều rách nát hết rồi sao, mùi chua như vậy bọn họ không ngửi thấy sao?”
Chậm rãi đi trong lối đi dưới lòng đất, Lãnh Vân không ngừng phàn nàn, Thượng Ất khẽ cười: “Cô cho rằng ai cũng giống cô sao, có thể có được khứu giác bén nhạy giống như chó săn sao? Nhưng mà tôi cũng đã ngửi thấy mùi chua nồng nặc này rồi, xem ra dưới lòng đất này có không ít người bị thoái hóa!”
“Quan tâm có bao nhiêu người làm gì dù sao có sát tinh là anh ở đây, bọn chúng sống không nổi. Có điều nghiêm túc mà nói, anh thật sự muốn bắt lấy cơ thể thoái hóa kia sao, hình như tôi vừa mới ngửi được mùi ngựa hoang, nhưng lại giống như một cô gái trẻ...Ngựa mẹ sao?!”
Lãnh Vân liếc nhìn Thượng Ất, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. Đối với Thượng Ất, tâm tình của Lãnh Vân thực sự rất phức tạp. Lúc đầu kỹ năng trùng nổ của Thượng Ất khiến cô bị hủy dung, Lãnh Vân luôn hận không ghể giết hắn ngay lập tức. Nhưng thời gian trôi qua, đặc biệt sau khi Lãnh Vân sống ở căn cứ Lạc Bảo một thời gian, hận thù của cô dành cho Thượng Ất dần dần biến mất.
Thượng Ất là một lãnh đạo rất có năng lực, mọi việc hắn làm đều xuất phát từ lợi ích của đồng bọn. Trong trận chiến lớn đó, Thượng Ất chỉ đưa ra quyết định khôn ngoan nhất mà thôi, đổi thành Lãnh Vân cũng tuyệt đối sẽ không chút do dự phát động kỹ năng trùng nổ để hạ sát đối thủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây