“Tiểu tổ tông cháu muốn làm gì vậy, mau vứt con dao đi, đó là ba mẹ cháu, cháu điên rồi sao?”
Đôi tay run rẩy của ông lão Ngô Cường chụp về phía Ngô Sở Vị, không ngờ Ngô Sở Vị nhanh nhẹn tránh được, lớn tiếng quát: “Hai người không được đi, con muốn ăn bánh quy, hai người đi cầu xin hai người đó, để họ đưa tất cả bánh quy cho con!”
“Cái gì? Con muốn ăn bánh quy? Mẹ kiếp còn muốn ăn bánh quy!” Ngô Cương gần như phát điên, ông ta vạn lần không ngờ đứa trẻ hư này vẫn nhớ mãi không quên bánh quy nén của Lãnh Vân, vậy mà dùng dao uy hiếp cha mẹ ruột của mình.
“Ba không cho con bánh quy, con sẽ đốt cái này, để cho lũ quái vật nghe thấy đến ăn thịt tất cả mọi người! Nhanh đưa bánh quy cho con!”
Khuôn mặt nhỏ của Ngô Sở Vị hiện lên vẻ mặt muốn chơi xấu, vừa nói vừa móc trong túi ra một cây pháo, lấy bật lửa muốn châm lửa đốt. Ngô Cương nhìn thấy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, mấy ngày trước để xoa dịu tính khí nghịch ngợm của Ngô Sở Vị, Ngô Cương cố ý tìm một cây pháo mừng để chúc mừng chủ xe mới từ kho hàng 4S cho thằng bé chơi. Ngô Cương vốn cho rằng không có nguồn lửa, một đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi không thể đốt pháo, không ngờ được là không biết Ngô Sở Vị lấy bật lửa ở đâu, không quan tâm gì hết chỉ muốn đốt pháo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây